“Không được!” Ta nhất quyết, “Ta không thể để hắn một mình đối mặt với tất cả ở kinh thành.”
Dù ta và Tạ Trầm từ nhỏ đã không ưa nhau, suốt ngày đấu khẩu, nhưng dưới gầm trời này, ngoài hắn ra, không còn ai sẵn lòng đối tốt với ta như vậy.
Lúc này, ta thấy mình nên đứng bên cạnh hắn.
Tình tiết tạo phản không mới.
Ngôn quan trong triều dâng sớ đàn hặc Thịnh Vương, liệt kê các trọng tội: đúc tiền riêng, chiêu binh mãi mã, bóc lột dân lành, hối lộ quan viên.
Thái hậu là sinh mẫu của Thịnh Vương, vào thời khắc mấu chốt, bà đứng ra biện giải cho con trai.
Bà triệu Tạ Trầm vào cung, uống trà nói chuyện.
Hai người ban đầu vẫn giữ dáng vẻ mẫu từ tử hiếu, nhưng chẳng mấy chốc đã cãi vã, Thái hậu ném chén làm hiệu, thích khách núp sau bình phong lập tức lao ra bao vây Tạ Trầm.
Ám vệ của Tạ Trầm đã mai phục từ trước, nhảy vào từ cửa sổ, hai bên hỗn chiến.
Trong năm ngày sau đó, mâu thuẫn leo thang.
Thịnh Vương tiến quân vào kinh thành, bốn đội quân tinh nhuệ của Tạ Trầm cũng lập tức tiến vào.
Hoàng cung bị bao vây, Xích Diễm Quân phá tan phản quân, từ cửa Tây Trực xông vào, chuẩn bị vào cứu giá thì—
Tin sét đánh: Hoàng cung phía Bắc, chuông vang chín tiếng.
Âm vang như dao, tiếng vang vọng giữa màn đêm hỗn loạn.
Chín tiếng. Không phải mười.
Tiếng chuông tang, thiên tử băng hà.
Giữa cảnh hỗn loạn, một đội quân tiến về Thái Hòa Điện.
Thái hậu qua cờ hiệu nhận ra đó là quân của Thịnh Vương.
Bà cầm ngọc tỷ đứng trước cửa điện, ngắm nhìn mọi sự hỗn loạn, cười lớn như phát điên.
Đêm đầy m.á.u và hỗn loạn.
Lửa đỏ cùng khói đen bốc lên ngút trời. Máu đỏ, ánh thép lấp lánh trong ánh lửa, khiến người ta đau nhói.
Nhưng trong mắt Thái hậu, tất cả cảnh tượng này tựa như pháo hoa đêm giao thừa, rực rỡ, mê hoặc.
Một lát sau, đội quân mặc giáp cứng rắn dừng trước mặt bà.
Người dẫn đầu mặc giáp vảy vàng, đeo trường kiếm Long Hồng.
Hắn bước tới, quỳ một chân, dâng lên một chiếc hộp gỗ.
Thái hậu đỡ hắn dậy, nhận lấy hộp gỗ, kích động không thể che giấu.
“Con trai ta, giấc mơ lên ngôi cửu ngũ chí tôn, cuối cùng con đã thực hiện được!”
Nhưng khi bà nhìn rõ thứ trong hộp là một cái đầu người, bà thét lên kinh hoàng, ngã ngửa về phía sau.
“Mẫu hậu.”
“Thịnh Vương” tháo mặt nạ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh lửa và kiếm ánh lên gương mặt hắn một tầng sát khí.
Ánh mắt hắn mang theo sự giễu cợt nhìn bà:
“Ngôi cửu ngũ, nhi thần vẫn ngồi rất vững mà.”
22
Tạ Trầm rút kiếm, thành thục đ.â.m vào rồi lại rút ra, m.á.u b.ắ.n tung tóe, hắn không chớp mắt nhìn theo.
Không khí nặng nề, quanh hắn bao trùm một luồng khí u ám, không ai dám lên tiếng.
Tạ Trầm chưa từng gặp sinh mẫu, hắn từng rất muốn cải thiện quan hệ với Thái hậu.
Sinh nhật Thịnh Vương, Thái hậu thêu một túi gấm đựng bùa bình an, Tạ Trầm nhìn thấy thì vô cùng ngưỡng mộ, bèn rụt rè nhắc đến.
Kết quả lại bị Thái hậu lạnh lùng trách mắng:
“Ngươi đã hơn mười tuổi rồi, suốt ngày nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn này làm gì?”
Lúc bị cảm lạnh, sốt cao không dứt, trong cơn mê man, hắn nắm lấy góc áo Thái hậu, gọi “mẫu thân”, nhưng Thái hậu lại hất tay hắn ra, như tránh ôn dịch, còn sai người mau đốt ngải cứu.
Tuổi thơ nhạy cảm và yếu đuối, tấm lòng chân thành của thiếu niên lần lượt bị đập vỡ tan tành.
“Mẫu… hậu…”
Ánh mắt hắn đầy vẻ mỏi mệt và chán nản, “keng” một tiếng, trường kiếm bị ném xuống đất.
“Ta đã gọi bà là mẫu hậu suốt bao năm qua, bà đã từng thật lòng đối xử với ta một lần nào chưa?”
“Tạ Trầm!” Ta hét lên.
Hắn quay đầu lại, trong mắt lóe lên một tia sáng, nhưng ngay giây sau, hắn lại quay đi, bảo ta đừng lại gần.
Ta phớt lờ lời hắn, chạy tới ôm chặt lấy hắn.
Hắn sững lại, rồi vòng tay ôm lấy ta.
Những giọt nước mắt âm ấm rơi xuống lặng lẽ.
Hắn tựa cằm lên vai ta, thì thầm:
“Lâm Dao Dao, nàng không phải nên ở Ung Châu sao? Sao lại quay về đây…
“Sao nàng lại đến đây, ta vừa mới g.i.ế.c người, trên người đầy mùi m.á.u tanh, nàng không sợ sao…”
“Không quan trọng, tất cả đều không quan trọng.”
Ta vỗ nhẹ lên lưng hắn, an ủi:
“Ta sẽ không để ngươi ở lại một mình.”
Đêm đó, mọi người quây quần lại để tổng kết.
Tạ Trầm dùng kế tỏ ra yếu thế để dụ địch, lấy thân làm mồi, kéo dài thời gian, phối hợp chu đáo với các bên, cuối cùng trói gọn Thịnh Vương và Thái hậu.
Ta nghe mà gật gù liên tục, rồi thật thà hỏi:
“Vậy ta chạy theo suốt cả đoạn đường, vai trò của ta là gì?”
Trong kế hoạch này, ai cũng có vai trò riêng, phối hợp ăn ý.
Chỉ có ta, từ Nam ra Bắc, rồi từ Bắc về Nam, chạy khắp nơi nhưng chẳng làm được gì.