Nhặt Một Thư Sinh Làm Phu Quân

Chương 12



Thái hậu trừng mắt nhìn ta: "Tiện tỳ nhà ai không hiểu quy tắc như vậy! Người đâu, đánh cho ta!"

Thái hậu đang xả giận cho Trưởng Công chúa đây mà! Dẫu sao khi đó ta đã đánh Trưởng Công chúa rụng hai cái răng, suốt hai tháng trời không dám ra ngoài.

"Dừng tay! Mẫu hậu!" Một giọng nói của thiếu niên vang lên, ta thấy một bóng màu vàng sáng đang chạy điên cuồng trong gió.

Khi hắn ta đến gần, đôi mắt ta suýt nữa thì lồi ra: "Sư đệ!"

15

Tiệc thưởng hoa tốt đẹp vậy mà lại trở thành đại hội nhận người thân.

Đương kim Hoàng đế, vậy mà lại là sư đệ của ta!

Mỗi năm hắn ta đều có vài tháng trở về Thanh Châu thành, học bản lĩnh g.i.ế.c lợn với cha ta.

Ai có thể ngờ được, sư đệ văn nhã lịch sự, tính cách rụt rè của ta, lại là Hoàng đế.

Bọn ta vào đại điện, Thái hậu tức giận ném đồ xuống đất.

Ta vội vàng chắn trước mặt Tiêu Ly, Thái hậu này mắt kém thật, sao lại chuyên ném về phía Tiêu Ly thế.

Sư đệ nhìn Tiêu Ly một cái, ngại ngùng nói: "Sư tỷ, ta không cố tình giấu tỷ đâu. Năm nào ta cũng đến Thanh Châu thành học binh pháp, đạo làm vua từ Trấn Bắc Hầu. Sư phụ không cho ta nói những điều này với tỷ."

Bây giờ dù Thái hậu nhảy ra nói bà ấy là tổ tông của ta, ta cũng tin.

Khó trách cha ta nói ta có thể tung hoành, ngay cả Hoàng đế cũng là sư đệ của ta, ta còn sợ gì nữa!

Tiêu Ly ho vài tiếng, ta vội để hắn ngồi xuống, sai người rót một chén trà nóng cho hắn.

"Uống một chút, cẩn thận kẻo nóng." Ta dỗ dành hắn, "Tiết thần y sẽ sớm vào kinh, nhất định có thể giúp chàng điều dưỡng thân thể thật tốt."

Tiêu Ly uống một ngụm trà, lập tức nhăn mày.

Ta ghé lại gần cũng uống một ngụm, hương vị tầm thường, khuyên hắn: "Ra ngoài, miễn cưỡng uống vậy."

"Không muốn uống." Tiêu Ly quay mặt đi.

"Ngoan, uống một chút để làm ấm người." Ta áp sát vào hắn, cầm chén trà từng ngụm từng ngụm mớm cho hắn.

Tiêu Ly lúc này mới uống nửa chén trà nhỏ, mệt mỏi tựa vào ghế.

Ta vừa quay đầu lại, sư đệ nhìn ta với vẻ mặt như thấy ma.

Thái hậu càng tức giận hơn, chỉ vào mảnh sứ vỡ dưới đất mà hét lớn: "Nghịch tử! Nghiệt chướng! Quỳ xuống! Cố tình vào cung chọc tức ta! Bổn cung bảo ngươi cưới Trân Nhi, ngươi lại tìm một nữ tử thô lỗ như vậy để chọc tức bổn cung!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nhớ lại những vết sẹo lớn nhỏ trên đầu gối Tiêu Ly, toàn là vết thương do lưỡi d.a.o sắc gây ra.

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Đêm qua ta hôn lên chúng, không thể nghĩ ra những vết thương đó đã đến từ đâu.

Giờ đây nhìn thấy những mảnh sứ vỡ đầy dưới đất, cuối cùng ta đã hiểu.

Đó là do Tiêu Ly quỳ trên những mảnh sứ vỡ này qua năm tháng, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, thế nên vết thương chồng chất.

Thái hậu có thân phận cao quý như vậy, lại dùng thứ nước trà thô thiển như thế để tiếp đãi Tiêu Ly, đủ thấy bà ta tàn nhẫn đến mức nào.

"Mẫu hậu!" Sư đệ nghe xong, kinh hãi vô cùng, chạy lên kéo Thái hậu, gấp gáp nói, "Người... Người quên lần trước..."

"Bệ hạ, là thần làm Thái hậu tức giận, thần cam tâm chịu phạt." Tiêu Ly bước lên, làm động tác sắp quỳ.

Thái hậu như bị nghẹn, sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi lại mấy bước, suýt ngã ngồi xuống đất.

Ta giữ Tiêu Ly lại, nhìn chằm chằm vào Thái hậu nói: "Tiêu Ly là nhi tử của người, nhưng người chưa từng cho hắn một chút yêu thương nào. Từ nay về sau, hắn là phu quân của Thôi Thanh Châu ta! Ta sẽ bảo vệ hắn, yêu thương hắn. Ta sẽ đưa hắn về Thanh Châu thành, nếu Thái hậu muốn đuổi đến Thanh Châu thành để bắt nạt Tiêu Ly, cũng phải xem mười vạn quân sĩ Thôi gia ta có đồng ý không!"

"Bổn cung bắt nạt hắn? Bổn cung..." Thái hậu chỉ vào ta, toàn thân run rẩy.

Từ bên ngoài lại truyền đến một giọng nói: "Mẫu hậu! Nhất định phải nhẫn nhịn! Người bị giam trong Phật đường ba tháng, khó khăn lắm mới được ra ngoài hít thở không khí, nhất định không thể hành động tùy tiện, đắc tội với..."

Trưởng Công chúa xông vào, bà ta trâm mận áo vải, dung nhan tiều tụy, xem ra gần đây sống không được tốt.

Bà ta nhìn thấy ta và Tiêu Ly, bước chân đột nhiên khựng lại, như thể nhìn thấy mãnh thú nước lũ.

Hừ hừ, xem ra lần trước đã đánh cho bà ta sợ rồi.

"A Ly, ngươi cũng ở đây à." Trưởng Công chúa gượng cười, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như trước.

Sư đệ bước ra, nói với ta: "Sư tỷ, sau này hãy sống tốt với hoàng huynh của ta nhé. Hoàng cung này, không đến cũng được."

Trước khi ra khỏi cung, ta kéo sư đệ, khẽ hỏi: "Sao lần này vào cung lại không thấy Nhiếp chính vương? Nghe nói bảy năm trước khi đi đánh trận, hắn bị thương tổn nguyên khí, vẫn luôn ở trong cung dưỡng thân. Hiện giờ thân thể đã khỏe chưa? Sư đệ, mặc dù lời đồn bên ngoài nói Nhiếp chính vương nắm giữ triều chính, nhưng đệ đừng nghe những lời đồn đại đó. Cha ta nói, Nhiếp chính vương tuyệt đối là người theo phe đệ. Hai người bọn họ năm xưa là huynh đệ cùng đánh thiên hạ, ông ấy tuyệt đối không nhìn nhầm người đâu."

"Sư tỷ yên tâm, Tu La Tướng quân là người đối xử tốt với ta nhất, ta tuyệt đối không nghi ngờ hắn." Sư đệ do dự một chút rồi nói, "Hắn... vết thương cũ tái phát, e là không còn nhiều thời gian nữa."

Ta nghe xong, trong lòng trống rỗng. Nhưng cũng chẳng nói gì thêm, chỉ cáo từ sư đệ.

Ngày ta đưa Tiêu Ly về Thanh Châu thành, từ trong cung truyền đến tin Nhiếp chính vương qua đời, cả triều đau buồn.

Ta ngồi trong xe ngựa, lâu thật lâu không thể nguôi ngoai, ôm mặt.

Tiêu Ly ôm ta, nhẹ nhàng hỏi: "Nàng rất kính trọng Tu La Tướng quân sao?"

"Khi ta tám tuổi bị bắt đến Bắc Cương, chính Tu La Tướng quân đã kéo ta ra khỏi biển m.á.u núi xác." Ta vừa khóc vừa nói, "Người ta đều nói dung mạo hắn xấu xí như Tu La, sẽ làm trẻ con sợ tới khóc, phụ nhân mất hồn, vậy nên quanh năm đeo mặt nạ. Từ nhỏ ta nghe những câu chuyện về hắn mà lớn, vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng không ngờ, ngay cả mặt hắn ta cũng chưa từng thấy mà hắn đã qua đời rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com