Nhật Ký Tương Tư

Chương 9



Anh nhắm mắt, thở dài một hơi.

 

Khi mở mắt lại, dường như đã hạ quyết tâm.

 

Nhìn tôi chằm chằm.

 

“Vãn Vãn.”

 

“Mấy hôm nay anh cứ mơ một giấc mơ——”

 

“Trong mơ, anh quay lại thời cấp ba cãi nhau với em.”

 

“Em bảo anh đừng đi, nên anh không đi nữa, ở lại trong nước.”

 

“Em thi vào trường đại học anh học, chúng ta cùng làm bài tập, cùng xem phim, cùng làm thí nghiệm… Sau khi tốt nghiệp, em vào Trình thị, anh vào Lâm thị.”

 

“Hai nhà bắt đầu hợp tác, làm ăn ngày càng phát đạt.”

 

“Tất cả mọi người đều nói chúng ta là cặp đôi vàng, trời sinh một cặp.”

 

“Hôm anh cầu hôn em, có rất nhiều bạn bè và người thân đến chúc mừng, vỗ tay reo hò…”

 

“Còn em thì đứng trước mặt anh, luôn luôn cười với anh…”

 

Tôi ngắt lời Lâm Ký Châu.

 

“Anh Ký Châu, đừng nói nữa.”

 

“Chỉ là giấc mơ thôi, đều là giả cả.”

 

Lâm Ký Châu nhìn tôi, trong mắt ánh lên một tia đau đớn.

 

“Là giả sao?”

 

“Tại sao chứ? Vãn Vãn.”

 

“Nhưng anh thực sự cảm thấy——”

 

“Nếu năm đó anh chọn ở lại, không rời đi, thì đó mới là kết cục của chúng ta.”

 

22

 

Tôi đứng dậy, lắc đầu.

 

Không phải đâu.

 

Dù năm đó lựa chọn khác đi, mẹ tôi không đưa Tạ Trầm Thanh đến trước mặt tôi.

 

Thì tương lai cũng biến hóa khôn lường, ai nói chắc được gì?——

 

Tôi vừa định mở miệng.

 

Lâm Ký Châu lại đột nhiên ngồi bật dậy.

 

Ngăn lại động tác của tôi.

 

Anh đưa tay ra, làm động tác “dừng lại”.

 

Dùng ánh mắt tha thiết, thậm chí mang chút cầu khẩn nhìn tôi.

 

“Đừng phủ nhận suy nghĩ của anh có được không?”

 

“Làm ơn đi, Vãn Vãn.”

 

“Dù chỉ là giấc mộng, cũng xin em đừng bóp nát nó.”

 

Trên mặt anh vẫn còn một chút đỏ ửng bệnh tật.

 

Hình như cơn sốt vẫn chưa khỏi hẳn.

 

Tôi không nỡ nhìn tiếp, nghiêng đầu đi.

 

“Nghe nói anh lại sắp ra nước ngoài rồi, anh Ký Châu.”

 

“Tìm một bạn gái đi.”

 

“Oánh Nguyệt cũng luôn muốn có chị dâu, anh ra ngoài cũng nên có người chăm sóc.”

 

Qua khóe mắt.

 

Anh như đang giận dữ nhìn tôi.

 

“Không.”

 

Giọng anh rất thấp, run run.

 

“Anh sẽ không chúc phúc cho em đâu, Trình Mộc Vãn.”

 

“Anh sẽ luôn chờ đợi, đợi….”

 

“Đợi đến một ngày… biết đâu, em và Tạ Trầm Thanh lại ly hôn.”

 

23

 

Tạ Trầm Thanh tuy đã dọn khỏi biệt thự nhà họ Trình từ hồi đại học, nhưng phòng của anh vẫn còn giữ nguyên.

 

Nằm ở góc tầng hai, cách bày trí bên trong cũng chưa hề thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khi tôi đẩy cửa bước vào, anh đang gọi điện trên ban công.

 

Ánh nắng buổi trưa chiếu vào, phủ lên bóng lưng anh một vầng sáng óng ánh.

 

Tôi nhìn một lúc.

 

Có phần chán, nên lại đưa mắt nhìn về phía bàn học trước mặt——

 

Một cuốn sổ bìa màu cam vàng đập vào mắt tôi.

 

Chính là cuốn nhật ký Tạ Trầm Thanh để lại sau khi tự sát.

 

Tôi khẽ động lòng.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Lén lấy ra, lật đến trang cuối cùng.

 

Trên đó là câu cuối cùng anh viết vào đúng ngày tiệc của Lâm Ký Châu——

 

“Nhưng vẫn thấy rất buồn.”

 

“Sau khi tôi c.h.ế.t rồi, Vãn Vãn còn nhớ đến tôi không?”

 

Ở kiếp trước.

 

Mọi chuyện đến đây là kết thúc, không còn gì nữa.

 

Nhưng bây giờ.

 

Mọi chuyện đã thay đổi.

 

Một vết mực bút máy gạch vội mấy dòng chữ ấy đi, rồi viết thêm dòng mới bên dưới.

 

“A Vãn đã cứu tôi rồi, cô ấy… hình như sẽ không rời xa tôi nữa.”

 

“Tôi bắt đầu có những ảo tưởng không thực tế.”

 

“Người cô ấy thích… có phải là tôi không?”

 

“……”

 

“Tôi sắp kết hôn với A Vãn rồi, Tạ Trầm Thanh, cậu đúng là người hạnh phúc nhất thế giới.”

 

“……Tại sao mấy hôm nay cứ nghĩ mãi về đêm đó vậy?”

 

“Môi của A Vãn mềm thật.”

 

“Tạ Trầm Thanh, cậu đúng là đồ biến thái!!!”

 



 

Tôi đang đọc đến đoạn hấp dẫn.

 

Không để ý anh đã gọi điện xong, từ ban công đi tới lúc nào.

 

Anh thấy tôi cười toe, đang lật xem nhật ký của mình thì hoảng loạn hét lên.

 

“A Vãn!”

 

“Em, em, em đang đọc cái gì đó?”

 

A.

 

Bị phát hiện rồi.

 

Nói sao nhỉ, đọc trộm bí mật người khác đúng là hơi không phải.

 

Tôi gãi gãi mũi.

 

Hơi ngượng ngùng tựa nhẹ vào người anh, hôn lên cơ bụng anh một cái.

 

“Được rồi.”

 

Tôi túm lấy cổ áo Tạ Trầm Thanh, kéo anh cúi xuống, đổi chủ đề.

 

“Lại đây hôn cái.”

 

“Coi như chưa thấy gì cả.”

 

24

 

Mặt Tạ Trầm Thanh đỏ ửng.

 

Khi nụ hôn dần trở nên nồng nàn, mập mờ sâu sắc hơn, anh mới buông tôi ra.

 

Khó khăn thở dốc.

 

Sau đó nhìn đồng hồ, nhắm mắt lại.

 

Điều chỉnh hơi thở.

 

“A Vãn, anh phải tới trường một chuyến.”

 

“Vừa nãy thầy hướng dẫn gọi, bảo có chuyện muốn bàn kỹ hơn trong văn phòng.”

 

“Tối em muốn ăn gì? Trên đường về anh mua cho, được không?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com