Nhật Ký Tương Tư
Caramel sô-cô-la, là tiệm mà tôi thích nhất.
Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn mở.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh ấy cũng vẫn luôn nhớ.
Vì bị trễ quá lâu, khi tôi quay lại phòng bệnh.
Đồ ăn ngoài cũng đã được giao đến.
Vừa mở hộp đựng đồ ăn, tôi vừa liếc nhìn Tạ Trầm Thanh bằng khóe mắt.
Anh cúi đầu, vẻ mặt khuất trong bóng tối.
Một lúc sau, anh đưa tay kéo tôi lại ngồi xuống đầu giường.
Tự mình bắt đầu bày bát đũa.
Rồi cuối cùng, cũng do dự nhắc đến Lâm Ký Châu vừa xuất hiện.
“Anh ta là người năm xưa ra nước ngoài đúng không?”
Tạ Trầm Thanh khựng lại, kéo nhẹ khóe môi.
Giọng cũng trầm xuống hẳn.
“Anh ta vừa nãy nhìn thấy anh, có phải là không vui không.”
“A Vãn, em đừng ở đây với anh nữa.”
“Hay là… quay về với anh ta đi?”
Được rồi được rồi.
Đây là kiểu gì đây?
Rõ ràng là bạn trai chính thức, mà sao nói chuyện cứ như tiểu tam trà xanh vậy?
Tôi liếc nhìn Tạ Trầm Thanh một cái.
Cầm lấy bát canh anh đưa, ung dung uống một ngụm.
“À.”
“Không về đâu.”
“Anh ấy biết mấy hôm nay em bận lắm mà.”
Tôi kéo dài giọng, từ tốn đặt thìa xuống.
“Tạ Trầm Thanh.”
“Lúc nãy em đã nói với anh Ký Châu rồi, rằng em chuẩn bị kết hôn.”
“Anh ấy…”
Còn chưa nói hết, đã nghe một tiếng “cạch” vang lên.
Đũa trong tay Tạ Trầm Thanh rơi xuống đất.
Mặt anh trắng bệch, ngón tay run rẩy.
Rất lâu sau, anh mới từ từ ngẩng đầu lên.
Môi run nhẹ.
“Thật sao?”
“A Vãn, em sắp kết hôn rồi sao?”
“Vừa rồi là ra ngoài bàn chuyện này với anh ta à.”
“Anh… anh, anh chúc mừng em.”
15
Ánh mắt của Tạ Trầm Thanh dừng lại trên gương mặt tôi.
Rất nhẹ, rất mơ hồ, như thể là ánh nhìn lưu luyến cuối cùng.
Tôi hơi nghiêng người về phía trước.
Cố gắng phớt lờ dáng vẻ yếu đuối của anh lúc này.
Chọc nhẹ vào má anh, ho khẽ một tiếng.
Cố tình nói.
“Chỉ chúc mừng thôi là xong à?”
“Sau này em còn phải chọn váy cưới, chụp ảnh, đặt khách sạn… mấy việc đó anh cũng phải làm với em chứ.”
“Đám cưới của em sao có thể thiếu anh được!”
Mắt Tạ Trầm Thanh đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh nhìn tôi chằm chằm không chớp, giọng run run.
“Anh còn phải tận mắt nhìn em lấy chồng sao?”
“...Như vậy chẳng phải quá tàn nhẫn với anh sao.”
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt anh.
Tạ Trầm Thanh khóc rồi.
Anh ôm mặt, như thể không thể chịu đựng nổi nữa.
“Em cứ để anh tự sinh tự diệt đi, A Vãn.”
“Anh biết em có người mình thích, anh có thể lập tức biến mất, tuyệt đối không làm em khó xử.”
“…Nhưng, nhưng mà.”
“Bắt anh nhìn em cưới người khác, anh sẽ phát điên mất.”
Xong rồi.
Không chịu nổi nữa.
Thật sự không chịu nổi khi thấy anh khóc.
Mỗi lần Tạ Trầm Thanh lộ ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương thế này, là y như rằng tôi bị kích thích như tiêm thuốc mê.
Toàn thân cứ bồn chồn không yên, tim ngứa ngáy không chịu nổi.
Tôi l.i.ế.m môi.
Vừa cúi đầu hôn đi nước mắt nơi khóe mắt anh, vừa thử cởi cúc áo anh ra.
“Ai nói em định cưới người khác?”
“Anh bị ngốc à, Tạ Trầm Thanh?”
“Không phải anh là bạn trai em sao?”
“Em không cưới bạn trai mình thì cưới ai?”
Bên dưới bàn tay tôi là lồng n.g.ự.c cứng rắn của anh.
Trong bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, tôi cảm nhận rõ nhịp tim của anh đang đập điên cuồng.
Tạ Trầm Thanh ôm lấy đầu tôi, kéo tôi ra xa một chút.
Anh thở hổn hển, cũng trở nên hỗn loạn.
Nhưng vẫn cố gắng kìm nén, gấp gáp lặp đi lặp lại hỏi tôi.
“Em vừa nói gì?”
“Em định cưới ai?”
“Trình Mộc Vãn, em nói lại lần nữa… em, em biết người trước mặt em là ai không?”
Tôi bật cười thành tiếng, đẩy anh ngã xuống giường.
“Tạ Trầm Thanh.”
“Em thấy anh đâu có sốt gì đâu?”
“Em nói là, kết hôn, với em, bây giờ!”
“Sao, lẽ nào anh không muốn? Không định cưới em? Hay là anh bắt cá hai tay, thích người khác?”
Nước mắt Tạ Trầm Thanh lại tuôn ra ào ạt.
Giống hệt mấy đứa trẻ mẫu giáo.
Đợi mãi, mong mãi mới được phần thưởng bố mẹ hứa cho.
Cuối cùng cũng đợi được rồi.
Anh đưa tay lau loạn nước mắt trên má, đuổi theo môi tôi.
Hôn không theo quy tắc gì cả.
“Không được nói linh tinh.”
“Em biết rõ anh chỉ thích em.”
“…Anh chỉ là, chỉ là.”
Tôi ngắt lời anh, cắn nhẹ môi anh.
“Em cũng thích anh.”
“Chỉ thích anh thôi, Tạ Trầm Thanh.”
“Vậy là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com