Năm Nguyên Cảnh thứ hai, Tiêu Cảnh đánh chiếm kinh thành, bắt sống Lệ Đế, ép hắn hạ chiếu tội lỗi và thoái vị.
Trong vòng một năm ngắn ngủi, thiên hạ đã đổi thay.
Sau khi lên ngôi, hắn phong Giang Vân Niệm làm Quý phi, để trống vị trí Hoàng hậu.
Có lẽ vì nể mặt bọn trẻ, ta từ Thân di nương thành Thân tần.
Kế hoạch nuôi heo ở kinh thành lại tan biến, ta thật tức giận.
Nữ y kia thì được phong làm Đức phi.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, ta đến thăm Giang Vân Niệm, phát hiện nàng ngồi yên trước gương đồng, không nói một lời.
“Muội...”
“Không cần khuyên ta.”
Giang Vân Niệm khoát tay, cười mà rơi lệ: “Buồn cười thật, ta với hắn quen biết bao năm, nay hắn lại nói ta chỉ là nhi nữ của thương nhân, không đủ thân phận để làm Hoàng hậu.”
Ta lẩm bẩm một câu: “Đồ tra nam thật không phải là người.”
Nàng bật cười, đứng lên xoay một vòng, váy thêu kim tuyến hoa hải đường tung bay: “Muội nhìn xem, ta giờ có giống một nữ tử cổ đại hoàn mỹ không?”
“Không muốn cười thì đừng cười nữa.” Ta đưa tay ra, muốn xoa dịu vẻ u buồn giữa đôi mày của nàng: “Nếu không được, thì tỷ cũng cứ âm thầm nuôi mấy tên công tử mặt trắng đi, nam nhân mà, chỉ là thứ đồ dùng một lần.”
“...”
Giang Vân Niệm sững người, chỉ vào mình: “Không lẽ chỉ có ta là kẻ lụy tình sao?”
Nàng dường như có cái nhìn mới về ta, trông có vẻ không còn buồn bã đến thế.
Khi ta bước ra khỏi cửa cung, xa xa dưới gốc mai, ta nhìn thấy một bóng áo vàng sáng đang lặng lẽ đứng đó, không biết đã đứng đó từ bao lâu.
Do dự một lúc, ta quyết định giả vờ không thấy, không liếc mắt đi mà bước về hướng khác.
Nhưng hắn không để ta yên.
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên từ xa đến gần, chứa đựng một chút đau đớn.
“Vân Niệm… nàng thế nào rồi?”
“Nếu Hoàng thượng lo lắng, sao không tự mình đi xem?”
Ta quay lại, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn.
Tiêu Cảnh xoay tròn chiếc nhẫn ngọc trên tay, rất lâu sau mới nói được một câu:
“... Ta sợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ta sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nàng ấy.”
“Ta còn sợ nàng ấy sẽ đối xử với ta như người xa lạ.”
Gương mặt kiên nghị của hắn hiếm khi lộ ra vẻ yếu đuối, dường như tìm được nơi để giãi bày, giọng hắn nhanh hơn:
“Đất Hoài Nam đang không ổn định, nếu không có sự giúp đỡ của thế gia, giang sơn e là sẽ đổi chủ. Sau này ta sẽ từ từ bù đắp cho Vân Niệm, đây là cách tốt nhất lúc này...”
Vị trí Hoàng hậu, chính là thiện chí hợp tác mà hắn đưa ra cho thế gia Hoài Nam.
Ta cắt lời: “Hoàng thượng không cần nói với ta, người cần nghe là Quý phi.”
Nói nhiều như thế, toàn là cái cớ, ta đây nghe không lọt tai.
Làm hoàng đế đâu phải nhất thiết phải làm cho được.