"[Đại lão, bình luận dưới bài viết của cô đang náo loạn rồi.]"
Thích Tuyền nhíu mày:
"?"
Cô hơi ngạc nhiên, không ngờ một câu trả lời đơn giản thôi mà lại gây tranh cãi lớn như vậy.
Không có việc gì làm, cô mở ứng dụng ra xem.
Phần bình luận dưới bài viết náo nhiệt đến mức gần như nổ tung, các bình luận nối đuôi nhau lên cao vút, cuộn mãi không thấy điểm dừng.
Một số bình luận nổi bật:
[Tên Khốn Cút Đi: Tôi đọc truyện nhiều năm, lần đầu tiên thấy tác giả ném tiền mạnh tay như vậy! Muốn hỏi tác giả chưa khóa VIP, ném tiền thế này lấy đâu ra lời?]
[Các Phú Bà Còn Thiếu Dây Đeo Chân Hình Người Không: Người giàu không thiếu tiền, họ chỉ thiếu danh tiếng thôi.]
[Tôi Cười Chết Mất Thôi: Đứng đầu bảng khen thưởng của cả web luôn rồi, phục sát đất. Bình luận còn vui hơn cả truyện!]
[Nhìn Thấy Tôi Hãy Gọi Tôi Đi Soạn Bài: Tác giả lại trừ yêu diệt ma rồi hả? Tôi cổ vũ tác giả hết mình!]
[Phi Thiên Lộc Mã: Lúc trước tôi mạo phạm đại sư trên Weibo, xin gửi địa lôi nhận lỗi. Mong đại sư tha thứ!]
[Tôi Cười Chết Mất Thôi: Càng lúc càng leo thang! Một bình luận bao nhiêu tiền thế? Tôi cũng muốn đổi nghề làm diễn viên luôn!]
[Anh Húc Đẹp Trai Nhất Thế Giới: Là cái con sao chổi Viên Thanh đứng đường kia à? Tác giả rác, truyện cũng rác!]
[Quyết Chí Làm Nô Lệ Cho Mèo: Tôi từ Weibo chạy qua đây hóng, tác giả thật sự là thiên sư sao? Nhìn tướng mặt chuẩn thế?]
[Hôm Nay Cũng Phải Ăn Cơm Ngon: Không thể tin được! Làm sao có người tin chuyện hoang đường này chứ? Chẳng qua chỉ là tác giả truyện linh dị thôi mà!]
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Thích Tuyền nhìn một lượt, chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô chỉ thuận miệng trả lời một câu hỏi của blogger thôi, sao lại biến thành chiến trường thế này cơ chứ?
"Xin lỗi." Thích Lẫm đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm thấp: "Có một số chuyện trước đây anh đã không chu đáo."
Thích Tuyền đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta: "Anh không cần xin lỗi. Anh đâu có làm gì sai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ lúc nguyên chủ trở về nhà, trong nhà họ Thích, Thích Lẫm luôn là người tỉnh táo và lý trí nhất. Mọi hành động, lời nói của anh ta đều xoay quanh việc bảo vệ lợi ích của gia tộc, chưa từng để cảm xúc cá nhân chen vào.
Thích Lẫm im lặng giây lát rồi khẽ gật đầu: "Dù sao cũng cảm ơn em đã cứu Thích Uyên."
Xe chạy thẳng về biệt thự Lâm Hồ. Còn chưa đến cổng, mọi người đã nhìn thấy một chiếc xe khác đậu sẵn, bên ngoài có hai người đàn ông đang đứng đợi.
Hệ thống trong đầu Thích Tuyền nhắc nhở: [Là hai người tối qua đuổi theo Tần Nhược! Nhưng người kia là ai nhỉ?]
Thích Tuyền mở cửa xe bước xuống.
Cô biết hai người này chắc chắn sẽ mang t.h.i t.h.ể Tần Nhược tới, vì vậy mới dẫn theo Thích Lẫm, để anh ta tận mắt chứng kiến.
Thấy cô xuất hiện, hai người nọ lập tức bước nhanh tới, cúi rạp người một góc gần như 180 độ, trán suýt chạm vào đầu gối.
Thích Tuyền hơi nhướng mày:... Cũng dẻo dai đấy.
Thích Lẫm cũng bước xuống, theo bản năng đứng chắn trước mặt cô, giọng lạnh lùng: "Các người là ai? Đến đây làm gì?"
Một người trong số đó vội vàng nói: "Chào giám đốc Thích, tôi là Trần Phi Lộc, ba tôi là chủ tịch tập đoàn Hoành Viễn. Không biết anh còn nhớ không?"
Thích Lẫm gật đầu, trong đầu lướt qua hình ảnh một lần gặp gỡ. Nhà họ Trần không nằm trong top mười gia tộc lớn nhất thành phố Long Giang, nhưng trong một số lĩnh vực lại có tiếng tăm.
"Tôi nhớ."
Trần Phi Lộc cười cười, rồi giới thiệu người bên cạnh: "Đây là bạn tôi, Ninh Chí. Hôm nay chúng tôi đến để hỏi thăm đại sư Thích Tuyền."
Ánh mắt Thích Lẫm chuyển sang nhìn Thích Tuyền, chờ cô quyết định.
Thích Tuyền liếc Ninh Chí một cái, thản nhiên hỏi: "Đã mang người đến chưa? Cùng vào đi."
Ninh Chí nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, trong lòng thầm thở dài. Hóa ra, trên đời còn có người trẻ tuổi mà khí thế còn kinh người hơn cả đám bạn cùng trang lứa.
Nếu học kém mà còn muốn so với thiên tài, chỉ tổ tự chuốc nhục.
Hai người nhanh chóng mở cốp xe, khiêng bao tải chứa t.h.i t.h.ể Tần Nhược vào biệt thự.