Nhật Ký Hào Môn

Chương 50



Biết Tô Dung đã chọn trở thành quỷ thị, Vương Hoa không khỏi kinh ngạc. Sau khi thành quỷ, hắn cũng biết chút ít về quỷ giới—mà đã nói đến "quỷ thị" thì ít có con quỷ nào cam tâm tình nguyện làm chuyện đó.

Ấy vậy mà Tô Dung lại cam tâm tình nguyện.

Chính vì thế, Tô Dung có thể tùy thời hiện hình, có thể chạm vào đồ vật, có thể nếm trải những món ngon mà Vương Hoa vẫn luôn mong nhớ.

Không phải Vương Hoa không động lòng.

Nhưng hắn càng sợ đánh mất cơ hội luân hồi.

Hắn mang trong mình công đức, có thể ở lại dương gian một thời gian dài. Hắn chỉ muốn tận mắt chứng kiến Hoàng Khải Phong bị trừng phạt, rồi sau đó mới yên tâm đi luân hồi.



Sau khi Thích Tuyền dọn ra ngoài, trong lòng Cố Xảo như có một khoảng trống lớn. Gió sớm thổi qua đó, lạnh buốt đến thấu tim.

Bà ôm mặt, nghẹn ngào:

"Con bé thật sự trách chúng ta rồi..."

Thích Trường Vinh chỉ biết thở dài:

"Con bé có năng lực, lại có ơn với nhà họ Tô. Tương lai chắc chắn sẽ không tầm thường, cũng không dễ bị người ta bắt nạt. Cái nhà này... cuối cùng cũng chỉ là một cái gông kìm giữ nó thôi. Nếu em lo lắng, thì sau này chịu khó thường xuyên đến thăm con bé là được."

Dù sao cũng chỉ là mới đón về sau khi đã trưởng thành. Ở cùng nhau ba tháng, liệu có thể nảy sinh bao nhiêu tình cảm chân thật?

Huống chi, kể từ khi Thích Tuyền trở về, cả nhà đúng là đã quá lạnh nhạt với cô.

Căn biệt thự mà nhà họ Tô chuẩn bị nằm ở ngoại ô phía Nam, sát bên một hồ nước lớn, phong cảnh hữu tình, không khí trong lành. Kiến trúc biệt thự theo phong cách cổ điển, trang nhã mà thanh tao, rất hợp với gu thẩm mỹ của Thích Tuyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngay khi bước qua cổng là một khoảng sân rộng rãi hiện ra trước mắt. Ở giữa sân là một hồ nước trong vắt, trong hồ trồng đầy hoa sen, đúng mùa sen nở nên khung cảnh vừa thanh bình vừa thơ mộng. Dưới làn nước, mấy con cá chép lượn lờ bơi qua bơi lại, tạo nên một vẻ sinh động khiến người ta nhìn vào cũng thấy vui vẻ.

Trong biệt thự lúc này không có ai cả, chỉ có Tô Dung đột ngột hiện thân, nhẹ nhàng nhận lấy vali trong tay Thích Tuyền, hành động vô cùng chu đáo và kính cẩn.

Vương Hoa đứng cạnh, im lặng nhưng trong lòng thì thầm một tiếng: “…”

Không thể so được… thật sự không thể so bì được.

Tên kia không chỉ đẹp trai mà EQ lại còn cao ngất, nếu hắn thật sự có ý định theo nghề thì cậu cũng chẳng còn cơ hội nào. Vấn đề là, lúc này Vương Hoa vẫn mặc bộ áo bông màu vàng nhạt in hình bồ công anh. Dù quần áo của cậu có lớn dần theo thân hình nhưng vẫn giữ nét trẻ con, nhìn thế nào cũng thấy vừa buồn cười vừa lạc lõng.

Thích Tuyền rõ ràng cũng nhận ra điều đó. Cô im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Đợi khi sắp xếp ổn thỏa xong, tôi sẽ làm cho cậu mấy bộ quần áo tử tế hơn."

Vương Hoa đi theo sau, nghe vậy thì trợn mắt ngạc nhiên:

"Làm quần áo? Không phải là… đốt xuống cho bọn tôi à?"

Vì với những kẻ đã thành quỷ như họ, thứ có thể dùng được thường chỉ là vật được người sống cúng tế hoặc đốt cho – như nhà giấy, xe giấy, hay quần áo giấy.

Thích Tuyền chỉ cười mà không trả lời.

Trong giới huyền môn, người ta giỏi nhất là trấn áp quỷ quái chứ hiếm ai tìm cách hỗ trợ hay giúp đỡ chúng. Nhưng trong mắt cô, quỷ chẳng qua là người từng sống. Nếu đã không làm điều ác, không gây hại cho ai thì hà tất phải phân biệt quá rạch ròi giữa người và quỷ.

Kiếp trước cô từng nuôi quỷ thị, thường xuyên may cho họ những bộ đồ tinh xảo đẹp mắt. Kỹ năng may vá đó đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn.

Huống chi Tô Dung vốn có ngoại hình xuất chúng, đương nhiên càng cần quần áo xứng tầm.

Đồ đốt qua thường có mùi khét, cô không thích thứ đó.

Biệt thự khá rộng rãi, cấu trúc hình chữ U. Phòng chính ở giữa, hai bên là hai gian phòng nhỏ. Thích Tuyền chọn ở giữa, còn Tô Dung và Vương Hoa mỗi người một phòng. Không có lệnh của cô, hai người họ tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com