Về tới phòng, Linh Sinh đặt tay lên ngực, trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng. Anh ngồi xuống bàn, ngẩn người một lúc lâu, sau đó chợt nhớ ra gì đó rồi mở ngăn kéo, lấy ra tượng ngọc đang điêu khắc dở.
Anh vừa định cầm d.a.o khắc lên thì điện thoại rung. Là tin nhắn trong nhóm gia đình mà anh mới được thêm vào không lâu.
[Mẹ]: Linh Sinh, nghe nói đã tìm ra manh mối của Hạ Tu Dư ở thành phố Long Giang, con và Thích tiền bối nhất định phải cẩn thận nhé, có chuyện gì thì nói với mẹ.
[Ba]: Có cần bùa chú không? Ba vẽ sẵn cho con.
Linh Sinh nhìn dòng chữ một lúc rồi từ tốn gõ: [Không cần.]
Anh biết vẽ mà.
[Ba]: Dù vậy ba vẫn sẽ vẽ thêm vài cái nữa, lỡ đâu lại cần dùng đến.
[Mẹ]: Đúng đúng! Mẹ cũng bảo người nhà chuẩn bị thêm ngọc phù, trận pháp thạch, ngày mai sẽ gửi tới.
Linh Sinh hơi bất đắc dĩ, nhưng lòng lại thấy ấm áp.
[Không cần đâu. Trong nhà kho còn chất đầy mấy thứ đó, gửi thêm cũng không có chỗ để.]
[Ba]: Vậy được rồi. Lần sau con và Thích tiền bối có dịp công tác về Long Kinh, cả nhà mình ăn một bữa nhé?
[Mẹ]: (Ảnh chim cánh cụt xoay vòng vui vẻ)
Linh Sinh ngẫm nghĩ giây lát rồi gõ: [Được.]
Lần sau về, vẫn là anh nấu cơm, chỉ cần chuẩn bị thêm hai bộ bát đũa là được.
[Mẹ]: Tốt quá rồi! Linh Sinh à, nếu có gì chưa hiểu thì cứ hỏi mẹ, hoặc ba con cũng được.
Nhìn thấy tin nhắn này, Linh Sinh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. Không hề lúng túng, anh nhắn lại thẳng thắn:
[Con thích một người. Con muốn ở bên cô ấy. Vậy phải làm sao?]
Đối diện với Thích Tuyền thì anh còn ngại ngùng lắm, nhưng khi nói về chuyện này với người khác, anh lại chẳng hề thấy mất mặt hay ngại ngùng gì cả. Anh từng nói với quản gia Tô như thế, với Phó Cửu Ca và Tạ Lãm Châu cũng vậy.
Trong nhóm im lặng một lúc lâu.
Ngay khi Linh Sinh tưởng không ai trả lời, thì một dòng tin nhảy ra.
[Ba]: Hai cha con mình nhắn riêng.]
Linh Sinh: ?
Anh chuyển qua cửa sổ trò chuyện riêng. Tin nhắn đầu tiên từ ba anh hiện ra:
[Trước tiên, phải ngoan ngoãn, biết nghe lời.]
Linh Sinh gõ lại ngay: [Con rất nghe lời.]
[Ba]: ... Sau đó là phải có sự nghiệp, không được ăn bám ai.
[Con có công việc ổn định, không ăn bám ai cả.]
[Ba]: (Gửi icon giơ ngón cái) Ba còn nghe nói, con trai mà biết nấu ăn thì càng được hoan nghênh hơn đó.
[Con biết nấu ăn.]
[Ba]: Con trai của ba đúng là quá giỏi! (Icon tự hào)
Linh Sinh ngập ngừng hỏi:
[Vậy như vậy là được rồi sao?]
Nhưng sao cảm thấy có gì đó sai sai...
[Ba]: Đương nhiên chưa đủ! Cuối cùng còn phải có “ngộ tính” – con phải biết lãng mạn, biết cách theo đuổi, làm cảm động người ta.
Linh Sinh lập tức gõ:
[Theo đuổi… là như thế nào?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Ba]: Cái này phải dựa vào sở thích của đối phương. Vì vậy mới cần “ngộ tính” đó. Không dạy được, phải tự suy nghĩ, phân tích cụ thể mới được.]
Linh Sinh hiểu ra, gõ lại rất nghiêm túc:
[Cảm ơn ba.]
[Ba]: Chúc con thành công! Ba ủng hộ con hết mình!
Cúp máy xong, Linh Sinh cảm thấy như vừa tìm ra hướng đi rõ ràng. Anh lấy sổ ghi chép ra, bắt đầu liệt kê từng điều một.
Cô ấy thích tu luyện → Phải để biệt thự luôn tràn đầy linh khí.
Cô ấy thích đồ ăn thuần khiết → Phải chuẩn bị thật nhiều nguyên liệu không có tạp chất.
Cô ấy ghét tà tu hại người → Phải cùng cô ấy tiêu diệt tà tu.
Cô ấy không thích ra ngoài → Sau này vẽ nhiều bùa chú cấp cao cho Cục Điều tra xử lý chuyện lặt vặt.
Anh viết rất chậm rãi, mỗi lần viết xong một điều, khóe môi lại cong lên một chút.
Rồi như nhớ ra gì đó, anh bổ sung thêm một điều:
Thi bằng lái xe → Để sau này ra ngoài không cần gọi tài xế.
Lập tức, Linh Sinh lên mạng tra thông tin về việc thi bằng. Anh tải ngay phần mềm luyện thi thử trên điện thoại và bắt đầu cày đề xuyên đêm.
Đến tận sáng hôm sau, anh đã thi thử năm lần liền và lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối.
Linh Sinh rất hài lòng, thu dọn mọi thứ rồi mới bước ra khỏi phòng, tinh thần sảng khoái như vừa đánh thắng một trận lớn.
Sáng sớm, lại một lần nữa Linh Sinh gặp Tô Dung đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa sáng.
Quản gia Tô vừa thấy anh đã cười híp mắt: “Dậy sớm thế?”
Linh Sinh không nói gì, chỉ đưa kết quả bài thi sát hạch lái xe cho anh xem.
Tô Dung ngạc nhiên, nhướng mày đầy kinh ngạc: “Tôi còn định ăn sáng xong sẽ nói chuyện thi bằng lái với cậu, không ngờ cậu đã hoàn thành hết rồi. Lại còn điểm tuyệt đối nữa, giỏi thật đấy.”
Linh Sinh gõ vài chữ lên điện thoại: [Cảm ơn anh.]
Tô Dung nói tiếp: “Tôi đã tìm hiểu được một trung tâm dạy lái xe khá ổn, ăn sáng xong cậu tự đến đó đăng ký nhé?”
Linh Sinh gật đầu đồng ý.
Thực ra, khả năng tiếp thu của anh vốn không tệ, chỉ là trước đây chưa từng được dạy dỗ bài bản, cũng thiếu hiểu biết về xã hội loài người và cách giao tiếp thông thường. Nhưng từ khi sống ở biệt thự Lâm Hồ, được tiếp xúc và học hỏi nhiều hơn, anh đã dần dần chuyển từ một người "thuộc trường phái hoang dã" thành "trường phái tri thức".
Những việc như thi cử hay đăng ký học hành, anh hoàn toàn có thể tự mình làm được. Chỉ vì trước đây thân phận và thể chất đặc biệt khiến anh không có cơ hội thực hiện.
Khi đang ăn sáng, Linh Sinh định kể chuyện với Thích Tuyền thì cô lại nhận được một tin nhắn từ Lý Quốc Diên.
[Lý Quốc Diên: Đại sư, theo yêu cầu của ngài, chúng tôi đã thống kê xong tất cả các đền chùa, đạo quán trên toàn quốc. Những nơi có tượng đá tương tự đều đã được đánh dấu trên bản đồ.]
Tin nhắn kèm theo một tấm bản đồ chi tiết.
Thích Tuyền mở bản đồ ra xem kỹ, ánh mắt lập tức thay đổi – từ bình tĩnh sang chấn động rõ rệt.
Những bức tượng đá này không hề phân bố rải rác, mà sắp xếp theo hình tròn đồng tâm, với một thành phố làm trung tâm, lan rộng dần ra ngoài như những vòng sóng.
Tâm điểm của trận đồ này – chính là thành phố Long Kinh.
Tổng cộng có chín vòng tròn đồng tâm. Thành phố Long Giang mà cô từng tập trung điều tra, thật ra chỉ nằm ở vòng ngoài cùng mà thôi.
Gương mặt Thích Tuyền dần trở nên nghiêm trọng.
Chuyện mà Hạ Tu Dư đang làm... vượt xa những gì bọn họ từng dự đoán.
Mộng Vân Thường
Cô lập tức gọi điện cho Lý Quốc Diên: “Cục trưởng Lý, mau thông báo cho Cục Điều tra ở tất cả các thành phố có tượng đá, lập tức phá hủy những tượng đó. Tôi sẽ đi Long Kinh ngay bây giờ.”
Lý Quốc Diên không hỏi nhiều, lập tức làm theo, sau đó mới hỏi: “Đại sư, tượng đá đó rốt cuộc có vấn đề gì?”
“Chúng không chỉ là công cụ giúp Hạ Tu Dư ‘xuất hiện’ tại nhiều nơi. Tượng đá ở các thành phố liên kết với nhau, tạo thành một đại trận cực kỳ phức tạp. Nếu trận pháp này được kích hoạt, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.” Cô ngừng một chút rồi hỏi tiếp: “Tối qua ở bệnh viện Long Hải có chuyện gì không?”