Hoàng Khải Phong lập tức lấy ra một tập hồ sơ rồi đẩy về phía Thích Trường Vinh, cười nói: “Thích lão ca, anh cũng biết rồi đấy, nếu không có sự giúp đỡ của anh ngày trước thì tôi chẳng biết giờ này đang ở đâu. Nghe nói anh muốn có mảnh đất ở ngoại ô phía Bắc, tôi có chút quen biết với bên đó, anh xem qua trước đi.”
Mảnh đất ngoại ô phía Bắc có một nhà xưởng bỏ hoang, rất nhiều người đang nhắm vào đó. Thích Trường Vinh cũng muốn chiếm lấy miếng bánh này, nhưng đối thủ quá đông, ông ta phải khéo léo móc nối quan hệ khắp nơi. Chiêu của Hoàng Khải Phong quả thật đúng lúc, chạm đúng vào nhu cầu của ông ta.
Thích Tuyền nhìn cảnh tượng này, trong lòng thấy rất rõ ràng.
Người này quả thật có quan hệ với nhà họ Thích, nhưng sợi dây liên hệ này lại nhuốm màu đỏ đen, vừa mang ác niệm, vừa chứa đựng nợ máu.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Trong cốt truyện gốc, từ khi thiên kim thật trở lại nhà họ Thích, gia đình này không còn yên bình như trước. Thích Uyên bị người khác mê hoặc, “Thích Tuyền” ngoài ý muốn bị hại chết, tất cả mọi chuyện nhìn qua có vẻ là trùng hợp.
Nhưng trên đời này, có thật nhiều chuyện trùng hợp đến vậy sao?
Thích Tuyền khẽ cúi đầu, tay kết ấn, rồi ngay lập tức kéo một con quỷ nam bên cạnh Hoàng Khải Phong tới trước mặt mình.
Quỷ nam: ???
Vương Hoa sững người, còn chưa kịp chớp mắt thì đã thấy mình đổi vị trí, từ hai người đàn ông trung niên chuyển thành một cô gái trẻ trước mặt.
Thích Tuyền dựa vào sofa, hai chân bắt chéo, trên đầu gối đặt một quyển sách. Cô nhẹ nhàng cất giọng: “Anh tên là gì? Sao lại đi theo người kia?”
“Tôi là Vương Hoa, đi theo người kia vì gã là—” Hắn vừa nói xong thì lập tức dừng lại, nhìn Thích Tuyền với vẻ nghi hoặc. “Cô là ai? Sao lại hỏi như vậy... Không đúng, cô có thể nhìn thấy tôi à?!”
Hắn hét lên, giọng vang dội như một cú đ.ấ.m vào tai, có thể so với âm thanh của hệ thống.
Tuy nhiên, ngoài Thích Tuyền ra, không ai có thể nghe thấy tiếng của hắn.
Thích Tuyền chỉ lặng lẽ đọc sách, không vội vã, cho hắn thời gian ổn định cảm xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vương Hoa, làm quỷ đã nhiều năm, hắn đi theo Hoàng Khải Phong cũng đã chứng kiến không ít chuyện kỳ lạ. Rất nhanh hắn đã hiểu ra tình hình, nhận ra Thích Tuyền không có ý định làm hại mình, liền thở dài, nói với giọng như đang than vãn:
“Tôi không nỡ xa chị gái tôi! Năm đó khi tôi chết, tôi không yên tâm về chị ấy. Trước khi chết, tôi còn ép thằng khốn Hoàng Khải Phong phải thề rằng sẽ đối xử tốt với chị tôi suốt đời. Nhưng không ngờ, sau khi thằng này phất lên, lại quên sạch hết mọi chuyện cũ. Nếu không có chị tôi lo liệu gia đình, nuôi con cho gã, liệu gã có được ngày hôm nay không? Thật sự là một thằng khốn nạn!”
Khi tức giận, người hắn toát ra từng tia kim quang mờ ảo.
Thì ra là một con quỷ có công đức kim quang, không trách được cổ tay của Hoàng Khải Phong lại đeo chuỗi hạt khai quang, vậy mà Vương Hoa vẫn luôn bám sát gã.
Vương Hoa còn đang tức giận mắng Hoàng Khải Phong thì Thích Tuyền cắt lời: “Anh đi theo gã bao lâu rồi?”
Vương Hoa ngẩn người, một lúc lâu mới trả lời: “…Chắc cũng mười mấy năm rồi, tôi không nhớ rõ nữa.”
“Anh có biết chuỗi hạt mà gã đeo trên tay đã được khai quang chưa?” Thích Tuyền lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là biết.” Vương Hoa vênh mặt đáp, “Gần như chuyện gì của gã tôi cũng đều biết, nhưng mà…”
“Hử?” Thích Tuyền ngước mắt, tỏ vẻ chờ đợi.
Vương Hoa lại cười một cách tự mãn, rồi nói tiếp: “Rất lâu rồi tôi không được thưởng thức hương vị đồ ăn.”
Quỷ hồn có thể hưởng dụng đồ cúng, nhưng những món đồ cúng ấy chủ yếu là trái cây và thịt sống. Hơn nữa, ở quê hắn, việc cúng thực không phổ biến. Vào các lễ Thanh Minh hay tiết Đông Chí hàng năm, chị gái hắn cũng chỉ đốt chút tiền giấy cho hắn mà thôi. Chính vì thế mà hắn đã thèm ăn suốt mười mấy năm trời.
Giờ khó khăn lắm mới có người để nói chuyện, hắn nghĩ kiếm chút thù lao cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Thích Tuyền khẽ cười, trên mặt lộ ra vẻ biếng nhác, nhướng mày nói: “Quỷ quái không thể dừng chân ở dương gian lâu, tốt nhất là đi luân hồi đi.”
“Đừng!” Vương Hoa lập tức rụt lại, không dám nói thêm gì. “Tôi nói là được rồi, không cần phải nói thêm nữa.”
Hắn có vẻ hơi dông dài, đôi khi câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau. Nhưng Thích Tuyền vẫn rất kiên nhẫn lắng nghe, và trong những lời dài dòng ấy, cô cũng đã chắt lọc được những thông tin quan trọng.