Nhật Ký Hào Môn

Chương 26



Trong ký ức của Cố Xảo, Mã Anh Lan là người khá mê tín, thường xuyên ghé thăm các đạo quan, quen biết không ít đại sư.

【Cố Xảo: Vậy giờ tôi phải làm sao?】

【Mã Anh Lan: Để tôi giới thiệu cho bà một vị đại sư rất giỏi, bà cứ hỏi thử xem sao. Bà đừng từ chối, đôi khi chỉ cần an lòng thôi mà.】

Cố Xảo cảm thấy cũng có lý, nên đồng ý. Sau khi nhận được danh thĩếp của đại sư từ Mã Anh Lan, bà do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút kết bạn.

Tên wechat của vị đại sư là “Linh Hư Quan Huyền Phong Đạo Trưởng”, có vẻ như ông ấy đang bận nên chưa đồng ý kết bạn ngay.

Đến mười giờ tối, vẫn không có tin tức gì về Thích Uyên. Thích Trường Vinh vừa lo lắng vừa tức giận, còn Thích Lẫm mặt lạnh như băng. Cố Xảo thì sốt ruột vô cùng.

Chỉ có Thích Tuyền, không hề lo lắng, bình thản chìm vào giấc ngủ.

Chương mới đã được đăng lên đúng giờ.

La Hiểu Du lập tức nhấn vào chương mới, đọc từng câu từng chữ một cách cẩn thận.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Tôi đã yên lặng suy nghĩ suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội.

Trong nhà có người mắc bệnh, nhưng lại là bệnh điên.

Tôi rất ngạc nhiên, vì tôi chưa từng gặp người phát điên này. Tôi hỏi Tiểu Mai – người giúp việc trong nhà – xem đó là ai. Tiểu Mai bảo đó là tiểu thiếu gia của gia đình này.

Tiểu thiếu gia là ai? Trong gia đình này ngoài anh cả, tôi và thiên kim giả ra, còn có một đứa trẻ khác sao?

Tôi cảm thấy hơi sợ, nhưng khi nghe Tiểu Mai miêu tả, tôi mới nhận ra rằng cái "con quỷ" mà tôi chỉ nghe thấy tiếng nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chính là em trai ruột của tôi!

Thật sự không thể tin nổi.

Nếu nó là em trai ruột của tôi, sao lại có địch ý với tôi lớn như vậy? Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngay cả với người xa lạ, tôi vẫn có thể mang một lớp mặt nạ khách sáo. Vậy tôi đã làm gì sai chứ?]

[Đương nhiên, em trai tôi tuy không thể nhìn thấy mọi chuyện, nhưng trên một phương diện nào đó cũng coi như đã giúp tôi làm được một việc. Nó có một người bạn thân, một cô bé rất xinh xắn. Khi nghe tin nó bị bệnh, cô bé ấy đã đến thăm nhà.

Cô bé này họ Tô, là con gái của chú Tô.

Sau khi em gái Tô thăm hỏi xong, khi chuẩn bị ra về, tôi lấy hết can đảm gọi cô lại.

Cô quay đầu lại, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, tạo thành một đường cong duyên dáng trong không trung.

Tôi nhìn cô, trong lòng không khỏi cảm thấy hâm mộ. Cha mẹ cô chắc chắn yêu thương cô lắm. Tôi nghĩ vậy rồi cảm thấy trong lòng mình một nỗi buồn không thể nói thành lời.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Cô hỏi, đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi.

Tôi kể cho cô nghe về giấc mơ kỳ lạ của mình. Ban đầu, ánh mắt cô có vẻ không tin lắm, nhưng cô cũng không trách móc gì tôi, ngược lại còn hứa sẽ chuyển lời cho chú Tô, hy vọng em trai nhỏ kia có thể sớm trở về nhà.

Vì em trai tôi, bị bệnh điên, không thể nhìn thấy mọi thứ, lại không chịu ở yên trong nhà.

Lúc ăn cơm tối, nó đã thừa dịp người làm không để ý, mang trong mình tình yêu cuồng nhiệt và quyết đoán, nhảy qua cửa sổ bỏ trốn.

Tình yêu thật sự có thể khiến con người ta trở nên điên cuồng, câu này quả thật rất đúng.

Trong nhà lúc này rối bời như tơ vò, tôi cũng chẳng còn tâm trạng để ăn uống. Tiểu Mai dè dặt thu dọn bát đũa, tôi nhìn qua cô ấy một cái, đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Bên cạnh Tiểu Mai, một bà lão tóc hoa râm đang đứng. Bà mặc chiếc áo hoa ngắn tay, màu nhạt, trên đầu còn chảy m.á.u ròng ròng. Bà nhìn Tiểu Mai với ánh mắt hiền lành, miệng thì cứ lặp đi lặp lại câu: “Tiểu Mai à, bao giờ con mới về nhà thế?”

Tiểu Mai hình như không hề nhận thấy, vẫn bê đồ xuống phòng bếp như bình thường.

Tôi nhìn bà lão một lúc lâu, nhưng không lâu sau, bà lão cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.

Lòng tôi nặng trĩu, cảm giác như có một tảng đá vừa rơi xuống, đè nặng trong ngực.]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com