Nhật Ký Hào Môn

Chương 23



Đúng lúc này, bảng xếp hạng truyện của hệ thống lại biến động. Tất cả mọi người đều thấy 《Nhật Ký Hào Môn》sắp rời khỏi bảng, nhưng lại bất ngờ vọt lên đầu bảng.

Thích Tuyền, khi nhận được thông báo từ hệ thống, không hề ngạc nhiên. Cô mở trang tác giả, viết thông báo trên phần hồ sơ cá nhân: 【weibo@Bạch Thủy Chân Nhân】

Với những câu chuyện không tiện chia sẻ trong truyện, có thể dùng nơi khác để trao đổi, ai cần thì tự tìm đến.

Đây là quy tắc mà cô đã áp dụng từ lâu với những khách hàng trước.

Tô Noãn Noãn cố gắng gọi mấy cuộc nhưng Thích Uyên không bắt máy. Lo lắng, cô định vào khu bình luận hỏi thăm, thì vô tình ấn vào phần profile của tác giả.

Quả thật, trên đó có cả ID weibo!

Tô Noãn Noãn vội vàng tìm theo đường dẫn, nhấn theo dõi weibo và gửi tin nhắn: 【Chị Thích Tuyền ơi, chị có thể cho ba con em biết vị trí cụ thể không ạ?】

Chỉ một lúc sau, cô nhận được tin nhắn trả lời: 【Bạch Thủy Chân Nhân: Dưới gốc cây đa.】

Tô Noãn Noãn nhanh chóng gửi lại cho Tô Lâm Hải. Tuy nhiên, ông không rành đường xá, nên phải nhờ đội trưởng chỉ giúp. May thay, có một cô gái dân địa phương đang đi qua, ông vội hỏi:

“Cô gái, xin hỏi con sông này có khúc nào có cây đa không?”

La Hiểu Du giật mình, tay chân lạnh toát trong ngày hè oi ả.

Thôn Xích Hà có một khúc sông nhỏ, bên bờ là cây đa lớn nghiêng mình về phía mặt nước, như thể đang chăm chú nhìn dòng sông chảy lững lờ. Đây là nơi ít người lui tới, bởi nó nằm gần nghĩa trang của thôn, xung quanh lại là đất vườn bỏ hoang, chẳng có ai ở, nên luôn có một không khí âm u, tĩnh lặng.

La Hiểu Du không dám chần chừ, cô lập tức dẫn đoàn người tới gần gốc cây đa. Tô Lâm Hải, người vừa vội vàng chạy tới, liên tục lẩm bẩm trong miệng:

“Dưới gốc cây đa, dưới gốc cây đa…”

Thậm chí ông còn suýt nhảy xuống nước để mò mẫm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đội trưởng đội trục vớt vội vàng ngăn ông lại, rồi vỗ nhẹ vai Tô Lâm Hải, nhẹ nhàng nói:

“Cây đa này có rất nhiều cành lá rủ xuống mặt nước, không dễ vớt được đâu. Hơn nữa, đã hơn mười năm rồi, nước sông dù không mạnh nhưng vẫn có thể cuốn trôi mọi thứ đi mất.”

Tô Lâm Hải lúc này mới tỉnh lại, mắt đỏ hoe gật đầu, trông như thể rất đau lòng.

Đội trục vớt nhanh chóng khoanh vùng khu vực và bắt đầu lặn xuống nước.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Mặt trời lên cao, mùa hè oi ả khiến người ta đổ mồ hôi như tắm, nhưng cũng chính cơn nắng nóng ấy đã làm xua tan đi phần nào cái không khí lạnh lẽo bao quanh.

La Hiểu Du đứng một bên, ôm tay nhìn cảnh vật, trong lòng nghĩ thầm: Nếu thật sự có thể vớt được thứ gì đó, thì quả thật câu chuyện 《Nhật Ký Hào Môn》đúng là có chút kỳ diệu.

Cô mở lại ứng dụng Tiêm Khiếu, nhấn vào chương hai một lần nữa. Tối qua cô đã đọc dở, hôm nay muốn đọc cho hết. Tuy nhiên, tác giả viết chương này quá ngắn, mà đoạn cuối còn để lại một sự hồi hộp khó tả, khiến người ta không khỏi muốn biết tiếp.

Cô chuyển qua khu bình luận và ngạc nhiên khi thấy có thêm khá nhiều bình luận mới.

【Lừa Trong Tổ Sản Xuất Còn Nhanh Hơn Mi: Cái này... cốt truyện đi theo hướng này thật sự là bất ngờ, cuối cùng lại lấn sân sang thể loại huyền huyễn thần quái rồi sao?】

【Nhất Thụ Hồng Mai Khai: Nữ chính là giả thần giả quỷ à? Nội dung chán quá.】

【Tôi Là Con Ngoan: Tác giả, tôi hiểu là bạn muốn viết một câu chuyện thần quái, nhưng có thể tham khảo thêm cách viết của các tác giả khác được không? Cách viết kiểu báo mộng này chẳng có chút cảm giác gay cấn nào.】

【Cha Của XX: Cậu bé đáng thương quá, hy vọng sớm được đoàn tụ với cha mình.】

【Lê Hoa Yên Vũ: Không ai để ý đến người mà chẳng ai nhìn thấy sao?】

La Hiểu Du nhìn thấy phần lớn bình luận đều đánh giá không tốt, không khỏi khẽ nhếch môi. Cô nghĩ, nếu không phải tận mắt chứng kiến sự trùng hợp giữa tiểu thuyết và hiện thực, có lẽ cô cũng sẽ để lại một bình luận tương tự như vậy.

Giờ cô có cảm giác kỳ lạ, như thể "mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com