Nhật Ký Bò Tường Quan Sát

Chương 57





Chương 57

Buổi biểu diễn lần này chia thành mười sáu nhóm. Quay được tám nhóm đã là một giờ sáng, cuối cùng cũng đã đến thời gian nghỉ giữa buổi mà mọi người mong đợi. Lúc này, các huấn luyện viên trên sân khấu đều đã biến mất không còn dấu vết. Các khán giả, người thì đi vệ sinh, người thì tranh thủ ngủ, người thì ăn uống, nghỉ ngơi, tất cả đều tranh thủ làm những chuyện cần thiết của mình.

Do việc ghi hình không cho phép mang theo điện thoại hay thiết bị quay phim, việc kiểm tra an ninh khi khán giả ra vào đặc biệt nghiêm ngặt, đội ngũ kiểm tra túi xách di chuyển rất chậm, khiến thời gian nghỉ giữa buổi kéo dài thêm hơn nửa giờ.

Lúc này không có việc gì làm, Sở Kỳ Thu cảm thấy hơi muốn xem Ngôn Minh đang hướng dẫn các thực tập sinh luyện tập như thế nào.

Tuy nhiên, theo lời Nãi Hinh, vở kịch trên sân khấu là đoạn quay giải trí trong thời gian nghỉ giữa buổi vậy thì chắc là sắp đến rồi.

Sau một hồi suy nghĩ, Sở Kỳ Thu quyết định lén lút vào hậu trường.

Hậu trường đông đúc, các nhân viên đang nhanh chóng di chuyển làm tiếp các công việc của mình, có người gõ cửa một căn phòng gần đó, từ trong phòng vọng ra tiếng Ngôn Minh. Một nhóm các chàng trai mặc đồng phục đang luyện tập trong phòng, đi sâu vào trong có thể thấy Ngôn Minh đang đứng ở phía sau họ.

Ngôn Minh không phát hiện ra Sở Kỳ Thu đã đến, anh đang yêu cầu các thực tập sinh giơ tay thực hiện động tác, rồi dừng lại vào một thời điểm nhất định, sau đó đi đến vị trí đối diện với họ.

Ngôn Minh rất hài lòng với màn thể hiện của hầu hết các thực tập sinh ngoại trừ một người. Ánh mắt của anh rơi vào người đó: "Cừu Khâm, nếu lên sân khấu mà động tác của cậu vẫn như vậy, khán giả sẽ không đánh giá cao cậu." Cừu Khâm cố gắng hết sức để vươn tay ra phía sau, nhưng vô ích, động tác của cậu ta khác hẳn so với các thực tập sinh xung quanh: "Thầy Ngôn Minh, xin lỗi, em chỉ có thể giơ cao như vậy..." Ngôn Minh đành phải bước đến bên Cừu Khâm và trực tiếp chỉnh sửa động tác của cậu. Anh chỉnh lại cơ thể của Cừu Khâm, duỗi thẳng tay và xoay khuỷu tay của cậu ta ra ngoài một chút: "Không phải giơ tay càng cao càng tốt, mà là để khán giả hiểu rằng bạn đang làm động tác này vì mục đích gì. Đừng quên khi nói lời thoại, phải hướng mặt về phía khán giả, nếu khán giả không thấy mặt bạn, hiệu quả biểu diễn sẽ bị giảm sút. Hiểu không?" Cừu Khâm bất chợt mất thăng bằng và suýt ngã vào người Ngôn Minh, may mà Ngôn Minh kịp thời đỡ lấy cậu.

Ngôn Minh đặt tay lên vai Cừu Khâm: "Dùng sức ở gót chân, chuyển trọng tâm về phía sau, nếu không sẽ dễ bị ngã trên sân khấu."

Mũi Cừu Khâm nhỏ nhắn run rẩy, trông rất tủi thân: "Em cũng sợ lên sân khấu rồi sẽ bị ngã. Trước khi tập luyện thì ổn lắm, nhưng khi mang giày cao như vậy em không thể đứng vững. Em phải làm sao đây, thầy Ngôn Minh?" Sở Kỳ Thu nhìn xuống dưới chân của cậu, đôi giày cậu ta đang đi cao khoảng năm cm. Tuy nhiên, được cái này thì hỏng cái kia, chính vì giày cao nên khi nhìn cảm giác đôi chân dài hơn rất nhiều.

Tất cả các thực tập sinh lúc này đều đã trang điểm xong, Cừu Khâm cũng không ngoại lệ. Màu mắt của cậu là màu hồng đào nhạt, rất hợp với khuôn mặt trái xoan giống búp bê của cậu, chỉ cần làm vẻ mặt tủi thân, cơ mặt quanh mắt tự nhiên sẽ rũ xuống khiến cậu trông rất đáng yêu, như thể sắp khóc vậy."

Ngôn Minh nghĩ rằng có thể do mình đã quá nghiêm khắc với Cừu Khâm, khiến cậu ta trở nên căng thẳng và rụt rè như vậy nên anh hạ giọng xuống: "Yên tâm đi. Mấy ngày qua cậu đã rất chăm chỉ, sẽ không có vấn đề gì đâu. Chỉ cần chú ý phần chuyển cảnh ở đây là được." Anh nâng giọng lên và nói với các thực tập sinh khác, "Các cậu cũng phải chú ý đấy, nhớ chưa?" "Nhớ rồi ạ!" Các thực tập sinh đáp lại đầy khí thế. "Được rồi, giải tán." Họ cần chuẩn bị để lên sân khấu. Các thực tập sinh lần lượt rời khỏi phòng Cừu Khâm là người rời đi cuối cùng. Cậu mỉm cười, ngẩng đầu lên ánh mắt sáng ngời lộ ra một đôi răng nanh nhỏ xinh, nói: "Cảm ơn thầy Ngôn Minh đã dạy bảo, lát nữa em sẽ cố gắng biểu diễn không để thầy và khán giả thất vọng." Ngôn Minh vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Ừ, cố gắng lên. Đi đi." Sau khi được Ngôn Minh khích lệ, Cừu Khâm rất vui vẻ khi ra cửa cậu vô tình va phải Sở Kỳ Thu đang đợi bên ngoài. "Xin lỗi!" Cừu Khâm nói xin lỗi rồi không nhìn thêm một lần nào nữa đã chạy đi.

Ngôn Minh nghe thấy tiếng xin lỗi của Cừu Khâm quay ra ngoài nhìn và cuối cùng cũng phát hiện ra Sở Kỳ Thu, người đang lén nhìn qua khe cửa. Nhìn thấy Sở Kỳ Thu, Ngôn Minh liền tắt thiết bị ghi âm trên người và giơ một túi giấy lên che góc tường. Hôm nay anh mặc một bộ đồ rất ôm sát, chỉ cần giơ tay lên, phần áo dưới eo sẽ tự động ôm chặt, lúc này anh đang mở áo ngoài thông qua chiếc áo sơ mi có thể nhìn thấy rõ cơ bụng săn chắc khiến Sở Kỳ Thu muốn giơ tay sờ thử.

Sở Kỳ Thu tò mò hỏi: "Anh làm gì vậy?" "Cuộc tập luyện này được quay video toàn bộ, đừng để họ quay thấy em." Ngôn Minh che kín ống kính máy quay rồi mới nói, "Vào đi."

Trong phòng có vài chiếc ghế dài, Sở Kỳ Thu đặt túi lên đó, lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt. "Uống chút nước ấm đi." Sở Kỳ Thu mở nắp uống thử một ngụm để kiểm tra nhiệt độ nước rồi đưa cho Ngôn Minh, "Một lát anh có phải lên sân khấu không?" Ngôn Minh uống gần hết cốc nước rồi nói: "Không cần." "Chắc mấy ngày qua anh nói nhiều lắm nhỉ, em có mang viên thuốc ngậm vỏ dưa hấu đây." Nói rồi, Sở Kỳ Thu lấy ra một vỉ thuốc. "Vương Trù chuẩn bị cho anh rồi. Sau này không cần phải mang cho anh đâu." Tuy nói vậy nhưng Ngôn Minh vẫn nhận lấy viên thuốc từ tay Sở Kỳ Thu, bóc vỏ và cho vào miệng.

Sở Kỳ Thu hài lòng nhìn anh: "Không sao đâu. Em cũng không thấy phiền gì cả, em phát hiện ra mình khá thích nhìn anh ăn."

Ngôn Minh răng rắc nhai viên kẹo dưa hấu.

Sở Kỳ Thu giữ tay anh lại: "Đừng nhai, nhai sẽ mất tác dụng, phải ngậm từ từ thôi."

Đáng tiếc là đã muộn, Ngôn Minh đã nuốt viên kẹo xuống bụng, anh hỏi: "Em thích nhìn anh ăn gì?"

"Từ lúc em mua bánh xèo cho anh, em đã nhận ra rồi. Lúc đó không thấy anh ăn bánh xèo... lần sau thử mua gà rán đi."

Lúc đó Ngôn Minh đang phải ăn kiêng và món ăn kèm nhìn hơi giống gà rán vậy.

Ngôn Minh cúi đầu chuẩn bị ngậm viên kẹo dưa hấu thứ hai, giọng anh nhẹ nhàng: "Bây giờ nói thích nhìn anh ăn, đợi đến khi anh thật sự béo lên em sẽ không thích anh nữa."

Sở Kỳ Thu đang cầm cốc nước, nghe thấy lời của Ngôn Minh ngón tay run lên suýt nữa làm rơi cốc xuống đất.

Không biết có phải là ảo giác của cậu không - câu nói đó có chút âm điệu như đang nũng nịu. Thầy Ngôn Minh cũng biết làm nũng sao...

Ngay lúc cậu định lên tiếng trả lời ánh mắt chợt nhìn qua khe cửa, thấy có người bên ngoài.

Sở Kỳ Thu vội vàng giữ im lặng, bước nhẹ về phía cửa, rồi đẩy cửa ra.

Một cô gái dáng người mảnh mai đứng ở cửa, trên chân là đôi giày cao chót vót. Tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng. Đôi mắt hạnh nhân của cô ấy vốn đang hơi cụp xuống, nhưng khi nhìn thấy Sở Kỳ Thu xuất hiện, cô lập tức ngước mắt lên ánh mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên. Ai cũng sẽ bị bất ngờ nếu bị bắt gặp khi đang lén lút nghe trộm và sẽ vô cùng hoảng hốt. "Nãi Hinh...?" Sở Kỳ Thu nhận ra người đến, rồi quay lại nhìn Ngôn Minh với ánh mắt đầy nghi vấn. Ngôn Minh cũng bước lại gần, hỏi: "Tìm tôi à?" Nãi Hinh lắc đầu, vội vàng nhìn sang chỗ khác: "Xin lỗi, em đi nhầm... em muốn tìm một thực tập sinh." Ngôn Minh: "Tìm ai?" Nãi Hinh buột miệng: "Lâm Huyễn Như..." Ngôn Minh: "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cậu ấy có thể đã không còn ở hậu trường nữa." Nãi Hinh miễn cưỡng cười nhẹ: "Ồ, được rồi... vậy em sẽ quay lại sau. Ừm, em đi trước đây."

Sở Kỳ Thu nhìn theo bóng dáng cô ấy khuất sau góc hành lang rồi mới đóng cửa lại. Lần này cậu đóng chặt cửa không để lại một khe hở nào. Cậu nằm dài trên ghế thở phào một hơi: "Sợ bị phát hiện quá..." Trong chuyện này, có vẻ cậu còn lo lắng hơn cả Ngôn Minh, cậu sợ nếu người khác nắm được điểm yếu sẽ gây rắc rối cho Ngôn Minh. Ngôn Minh không hề lo lắng ngược lại còn an ủi cậu: "Đừng lo, chúng ta cũng chẳng làm gì cả." Sở Kỳ Thu cầm túi lên, bước ra ngoài: "Không được, em không thể ở lại nữa. Chỗ này đông người dễ bị phát hiện. Khi nào anh quay xong chương trình lúc đó em sẽ lên lầu tìm anh."

Cậu đeo một chiếc khẩu trang xám che nửa mặt, rồi đội mũ lưỡi trai, đeo balo và lén lút rời khỏi phòng tập, nhìn quanh một vòng ngay lập tức có vài nhân viên nhìn về phía cậu. Một số nhân viên còn bước chậm lại nhìn cậu. Cậu nghĩ rằng có gì đó không đúng, liền vội vàng nhìn xung quanh thêm một lần nữa. Khi quay lại, cậu phát hiện Ngôn Minh đang ở phía sau. "Sao anh lại ra đây!" Sở Kỳ Thu nói nhỏ dưới khẩu trang, tức giận túm lấy vạt áo của Ngôn Minh. Kế hoạch trốn tránh của cậu đã bị phá hỏng.

Ngôn Minh nói: "Một mình anh ở trong đó chán quá, đương nhiên phải ra ngoài rồi." Sở Kỳ Thu: "Vậy anh đừng đi theo em. Nếu không bọn họ sẽ nhìn chằm chằm vào em đó." Sở Kỳ Thu không biết rằng bộ dạng cậu bây giờ, chỉ với việc đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai càng nổi bật và thu hút sự chú ý.

Ngôn Minh không thể nhịn cười, ánh mắt anh dường như chứa một vầng trăng lưỡi liềm: "Lúc em bỏ khẩu trang ra thì họ sẽ không nhìn em nữa." Anh không cho Sở Kỳ Thu thời gian phản ứng, liền kéo dây ở vành tai anh ra rồi tháo luôn mũ lưỡi trai trên đầu.

Ngôn Minh vo khẩu trang lại và nhét vào túi áo của Sở Kỳ Thu. Sở Kỳ Thu quay người quan sát một lát, quả thật những nhân viên kia không nhìn cậu nữa. Những sợi tóc của Sở Kỳ Thu vốn dựng đứng vì sợ hãi, giờ đang dần mềm lại rũ xuống.

Ngôn Minh nói: "Mấy ngày qua họ luôn ở làm việc ở đây có nhìn thấy anh cũng không có gì lạ hết. Ngược lại, bộ dáng bịt kín đáo thế này của em mới khiến họ phải dừng lại nhìn." Sở Kỳ Thu hiểu ra ngay. "Ngôn ca, anh ở đây à! Đạo diễn chính bảo anh qua ngay lập tức." Vương Trù thở hổn hển chạy tới, tay ôm một đống túi lớn nhỏ vội vã chạy tới. Ngôn Minh nói với Sở Kỳ Thu nói: "Anh đi đây, em mau quay về đi."

Sau khi nói lời tạm biệt, Sở Kỳ Thu và Ngôn Minh đi về hai hướng hoàn toàn khác nhau. Càng gần cửa vào hậu trường, cơn gió lạnh càng thổi mạnh, cậu nhét tay vào túi để giữ ấm. Khi sờ vào túi, cậu chạm phải chiếc khẩu trang mà Ngôn Minh đã nhét vào nhưng chiếc mũ lưỡi trai thì... Ngôn Minh đã quên không trả lại cho cậu rồi.

Trong lúc do dự, cậu nhìn thấy một cô gái tóc xoăn vội vàng chạy vào cánh cửa, như con ruồi không đầu không biết đi đâu đâm sầm vào vai cậu.

Cô gái che đầu, xin lỗi cậu một câu rồi định chạy đi, chưa đầy hai giây sau thì cô ấy đã biến mất. Nhưng cậu nhận ra đó là Mang Mang, hai người bọn cậu đã lâu không gặp rồi.

Mang Mang chỉ liếc mắt nhìn cậu một chút khi nói "xin lỗi" với vẻ mặt mất hồn, có lẽ cô ấy không chú ý xem mình đã va phải ai, nếu không sẽ không có phản ứng coi cậu như người lạ như vậy.

Khi Mang Mang ngẩng mắt nhìn cậu, cậu hình như thấy đôi mắt của cô đỏ ửng khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt.

Cô ấy vội vã chạy vào hậu trường như vậy, liệu có phải là có chuyện gì đó với Thân tử Khâi không?

Trong tất cả những người và sự việc liên quan đến cô ấy, Sở Kỳ Thu chỉ có thể nghĩ đến Thân Tử Khâu bởi vì cuộc đời của cô ấy dường như chỉ còn lại người nghệ sĩ này, người mà thường xuyên gây ra những chuyện tình cảm phức tạp.

"Chết tiệt, sao mày lại đến đây lần nữa, tao không thể gặp mày lúc này."

Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai Sở Kỳ Thu, như tiếng sấm sét làm bùng lên nhiều ký ức kỳ lạ trong cậu gần đây.

— Đó là giọng của Lâm Huyền Như.

Cậu ta vội vã đi ngang qua Sở Kỳ Thu. Hành lang hậu trường được trang trí đơn giản không thể chịu được bước chân đầy tức giận của cậu ta đang phát ra những tiếng rung động trầm đục.

Không có ai ở bên cạnh Lâm Huyễn Như nhìn có vẻ như cậu ta đang tự nói chuyện một mình, hình như là đang đeo tai nghe Bluetooth nói chuyện điện thoại. Dù sao thì điện thoại cũng không thể lấy ra, nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ bị thu lại.

Sở Kỳ Thu không do dự, đi thêm vài bước về hướng Lâm Huyền Như vừa đi qua, rất nhanh đã nghe thấy câu tiếp theo: "Được rồi, nói dối bảo là điện thoại bị thu là tôi sai... Bây giờ người trong hậu trường nhiều quá, sau khi vở kịch bắt đầu thì đợi tôi ở chỗ cũ."

Chỗ cũ...

Chắc là chỉ phòng đàn lần trước.

Sở Kỳ Thu không tiếp tục đi theo nữa. Cậu quay lại và trở về chỗ ngồi của mình. Nãi Hinh và những người khác đã ngồi vào vị trí. Cô chống cằm, im lặng nhìn xuống chân, có vẻ như đang suy tư, thỉnh thoảng lại cắn môi dưới. Hai cô gái kia thì đầu tựa vào nhau, đang gật gù ngủ không biết gì.

Sở Kỳ Thu ngồi xuống. Nghe thấy tiếng ghế nhựa kêu lên khi người ngồi vào, Nãi Hinh giật mình nhìn về phía cậu, định nói gì đó nhưng lại thôi chỉ cần nhìn vào mắt là biết cô có điều muốn nói.

Sở Kỳ Thu đoán được cô ấy muốn hỏi gì, chắc là sẽ hỏi về mối quan hệ của cậu và Ngôn Minh. Nhưng dù cô ấy hỏi gì Sở Kỳ Thu cũng sẽ tìm cách lảng tránh.

Vở kịch bắt đầu. Âm thanh của trống và chiêng vang lên trên sân khấu. Nhiều khán giả đang buồn ngủ bị âm thanh này làm cho tỉnh dậy. Hai cô gái bên cạnh cũng giật mình ngồi bật dậy, mắt đỏ ngầu hét lên: "Chuyện gì xảy ra vậy!"

Thấy Nãi Hinh đang mơ màng nhìn lên sân khấu sáng đèn, Sở Kỳ Thu nói: "Khi nãy anh nghe thấy có nhân viên nói, sau khi vở kịch bắt đầu, sẽ có vài thực tập sinh được đưa đến phòng đàn để luyện đàn. Hình như có Lâm Huyễn Như."

Câu nói này khiến khuôn mặt của cô ấy sáng lên một chút. Ánh mắt vô hồn của Nãi Hinh lập tức chuyển sang nụ cười: "Phòng đàn ở đâu?"

Sở Kỳ Thu khẽ mím môi, im lặng một lúc rồi nói: "Nghe nói ở gần hành lang hậu trường, nhưng anh cũng không rõ chính xác ở đâu."

Như Sở Kỳ Thu đoán, Nãi Hinh không chút do dự, lập tức đứng dậy rời khỏi khu vực khán giả, chỉ sau vài khúc cua bóng dáng cô đã biến mất.

Vở kịch ngắn trên sân khấu đã bắt đầu, những chàng trai trẻ cũng lần lượt xuất hiện. Khán giả dưới sân khấu mê mẩn trước vẻ ngoài mới lạ của các thần tượng, tiếng hét vang vọng lên tận mây.

Cảnh sân khấu rất hoành tráng, ánh đèn rực rỡ làm nổi bật khuôn mặt của các thực tập sinh, khiến họ trở nên rạng rỡ, cuốn hút. Sở Kỳ Thu nhìn một lúc, đáng tiếc là những gương mặt còn quá non nớt, những câu thoại cũng chưa đủ chín chắn, diễn xuất còn vụng về. Dù sân khấu được trang hoàng đẹp đến đâu cũng chưa toát lên một trăm phần trăm cảm giác của kịch bản.

Cậu lại nhớ đến buổi diễn văn nghệ Giáng Sinh hồi còn học trung học, khi đó thầy cô đã chọn cậu đóng vai hoàng tử trong một vở nhạc kịch, chỉ lo diễn bộ dáng điển trai và bây giờ nhìn lại, có lẽ màn trình diễn của cậu lúc ấy cũng chẳng khá hơn là bao.

Mười lăm phút trôi qua, vở kịch ngắn sắp kết thúc, nhưng Nãi Hinh vẫn chưa quay lại. Hai cô gái vẫn còn buồn ngủ, ngồi gục đầu vào nhau chẳng nói gì chỉ ngơ ngẩn nhìn lên sân khấu.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh không bị làm phiền, không biết là cảnh nào trên sân khấu đã chạm vào ký ức của cậu, trong chớp mắt Sở Kỳ Thu mơ hồ nhớ lại một câu thoại. Đó là câu cậu đã ghi lại khi còn xem kịch:

"Đêm nay nếu có một cốc thuốc độc bên cạnh gương, có lẽ tôi đã sớm rơi vào cõi cực lạc rồi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com