"Trẫm là thiên tử, lời trẫm nói có thể lừa nàng sao?"
Bụng ta nhịn không được chửi thầm, hắn đã lừa ta bao nhiêu lần rồi?
Không hiểu sao, ta cứ có cảm giác có gì đó không ổn.
Hằng ngày lúc ta nói muốn về nhà, hắn đều tỏ thái độ cứng rắn, muốn ta ở bên cạnh hắn. Hoặc là, giả vờ không nghe thấy, dỗ dành ta.
“Chàng có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
“Dưa hái xanh không ngọt, chuyện trước đây là do ta sai. Ta không nên ép buộc A Ninh như vậy, hiện tại muốn bù đắp, không biết A Ninh có nguyện ý cho ta cơ hội này không?”
Hắn nói rất chân thành, ta không nhìn ra được trong ánh mắt hắn có bao nhiêu phần thật giả.
Nửa tin nửa ngờ.
Nếu hắn thay đổi, đối với ta mà nói là một chuyện tốt lành vô cùng.
Hắn thực sự thả ta ra khỏi cung, ra khỏi cổng cung, ta đều không thể tin nổi.