Tiếng phu quân như giọt sương rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, làm khuếch tán những gợn sóng trùng điệp, Mạnh Tầm muốn ta gọi lại tiếng phu quân một lần nữa, ta không ngừng lặp đi lặp lại tiếng phu quân giữa vô vàn nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng của chàng ấy.
Ngày yết bảng trạng nguyên, từ sáng sớm, cả ba phu lang đã ra đứng trước cửa nhà, trên gương mặt của ai nấy hiện rõ hồi hộp, lo lắng. Từ trên lưng ngựa, ta đã trông thấy cả ba phu lang của mình, còn gì tuyệt vời hơn khi áo gấm về làng được người thân yêu ra đón chứ.
Ta tổ chức lại hôn lễ với cả ba phu lang trong tiếng pháo rộn ràng cùng hỉ phục rực rỡ. Vào lúc ta không dễ gì cùng ba phu lang đi theo hướng tốt đẹp chào đón kết cục hoàn mỹ thì nguyên chủ bất chợt quay lại.
Linh hồn ta bị đánh bật ra khỏi cơ thể, biến thành hồn phách không ai thấy được, lang thang quanh quẩn bên các phu lang, bất lực nhìn bọn họ từng người, từng người bị nguyên chủ ngược đãi, mắng chửi.
Cô ta xé vụn toàn bộ những cố gắng trước kia của ta, thậm chí còn chọc mù mắt Mạnh Tầm một lần nữa. Ta chỉ có thể đứng nhìn, muốn vươn tay lau những giọt m.á.u trên mặt chàng ấy mà chẳng được.
Với Tử Hành và Tử Quỳnh, bọn họ vốn không hiểu rõ chuyện, nhưng Mạnh Tầm chỉ cần liếc nhìn là biết nguyên chủ đã trở về. Chàng ấy ngồi lặng lẽ, toàn thân run rẩy thì thầm gọi tên ta, hỏi ta đang ở đâu. Ta đau lòng ôm chàng rơi lệ, ta không biết làm sao để trở về thân thể nguyên chủ, nhưng nó vốn dĩ không thuộc về ta, vì vậy ta càng đau khổ, bất lực và tuyệt vọng.
Nguyên chủ lại tụ tập uống rượu cùng đám bạn vô lại của mình, một kẻ trông thấy Tử Quỳnh non tơ liền nổi m.á.u háo sắc, buông lời chọc ghẹo. Nguyên chủ liền gọi Tử Quỳnh rót rượu, chàng ấy vẫn ngây thơ quan tâm cô ta: “Thê chủ, uống rượu hại thân, vẫn nên uống ít thôi”.
Nguyên chủ cười khẩy, nhẹ nhàng đáp: “Được thôi, vậy ngươi uống thay ta đi”, nói rồi cô ta cầm vò rượu, đè Tử Quỳnh ra rót thẳng vào miệng chàng ấy, mặc kệ những lời cầu xin của chàng ấy.
Tử Hành từ xa chạy lại, vội vàng đẩy cô ta ra, đỡ Tử Quỳnh ngồi dậy hỏi: “Tiểu đệ, không sao chứ”.
Tử Quỳnh ho khan vài tiếng, đáp: “Không… không sao”.
Nguyên chủ bị đẩy ngã, tức giận đứng lên, vặn vẹo đôi tay mắng: “Tiểu tử, làm phản rồi hả, dám đẩy ta”.
Tử Hành phẫn nộ nắm chặt tay, nhưng vẫn nhịn xuống: “Thê chủ, đệ ấy còn nhỏ, đừng làm khó đệ ấy”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyên chủ lại ngang ngược đáp: “Sao nào, chỉ có tiểu đệ của ngươi quý giá, ta không được chạm vào chắc. Nuôi chó còn có thể được nghe hai tiếng kêu đó, ta nuôi hắn nhiều năm như thế, hắn cũng nên báo đáp rồi”.
Đám bạn vô lại của cô ta cũng góp lời: “Ninh tỷ, phu lang này vẫn phải dạy dỗ nhiều hơn mới chịu nghe lời”. Sau đó là một tràng cười khả ố vang lên.
“Nói cũng đúng”, nguyên chủ nghe thấy có lý, liền kéo Tử Quỳnh vào lòng, thách thức Tử Hành: “Chẳng phải cưng nựng đệ đệ này của ngươi lắm sao, lần này ta làm nhục hắn trước mặt ngươi, xem ngươi làm được gì?”.
Nói rồi cô ta đè Tử Quỳnh xuống, mấy ả bạn của nguyên chủ thì ngăn cản Tử Hành, đẩy chàng ấy xuống đánh đập. Bên kia tiếng van xin của Tử Quỳnh vang lên không dứt, nhưng chàng ấy yếu ớt, không đấu lại được nguyên chủ, bị lột từng lớp y phục ra.
Ta chỉ có thể hét trong vô vọng: “Đừng chạm vào chàng ấy”. Nhưng chẳng ai nghe thấy. Trong lúc hỗn loạn, Mạnh Tầm từ xa tiến đến, trên tay chàng ấy cầm một lọ hoa, chàng đập mạnh vào đầu nguyên chủ, khiến ả ngất đi.
Đám bạn của nguyên chủ thấy vậy sợ hãi bỏ chạy. Quan phủ nhận được tin báo nhanh chóng chạy tới. Tử Hành đứng ra nói chính mình ra tay với thê chủ, gánh tội thay cho Mạnh Tầm, bị bắt, nhốt vào nhà lao.
Trước khi bị giải đi, Tử Hành dặn Tử Quỳnh: “Thân thể Mạnh Tầm yếu, không chịu nổi hình phạt lao ngục, đừng cho đệ ấy tới nhà lao”.
Mạnh Tầm biết chuyện, vội vã muốn đi, nhưng Tử Quỳnh không cho, Mạnh Tầm lớn tiếng quát: “Đó là đại ca ruột của đệ đó, chẳng lẽ đệ muốn trơ mắt nhìn huynh ấy gánh tội thay ta sao”.
Tử Quỳnh khó xử, mắt ngấn lệ đáp: “Nhưng huynh là vì cứu đệ mới…”
Mạnh Tầm quay mặt đi, hạ giọng nói: “Ta không cao thượng như mọi người nghĩ đâu. Cho dù tối qua cô ta không cưỡng ép đệ, ta cũng sẽ làm như thế”. Ngập ngừng một lát, Mạnh Tầm nói tiếp: “Chuẩn xác mà nói, từ lúc cô ta làm mắt ta bị thương, ta đã muốn làm như thế rồi”.
Thiên Thanh
Tử Quỳnh không hiểu, lúc thê chủ mất trí nhớ, tình cảm giữa thê chủ và Mạnh Tầm luôn rất tốt, vậy mà hiện tại lại nghe Mạnh Tầm nói vậy. Một lời khó nói hết, Mạnh Tầm chỉ có thể nhắc: “Tử Quỳnh, có lúc, giữa Ninh Vãn Vãn và Ninh Vãn Vãn, cũng không giống nhau”.
Tử Quỳnh kiên quyết không cho Mạnh Tầm ra khỏi cửa, chàng ấy khuyên nhủ Mạnh Tầm: “Không phải đại phu nói thê chủ không sao à, sau khi thê chủ tỉnh lại thì có thể đi cứu đại ca về rồi”.
Mạnh Tầm lắc đầu: “Đệ nghĩ Ninh Vãn Vãn hiện giờ sẽ đi cứu huynh ấy về sao”.