Nhà Ta Có 3 Phu Lang

Chương 5



Chưa đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi Viện, Mạnh Tầm vẫn còn hoài nghi: “Nàng còn chưa biết chữ cái đó”.

“Chẳng phải còn có chàng sao, thầy Mạnh”.

Ta mặt dày ỷ lại nói khiến chàng ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Ta là người mù”.

“Chàng chỉ không nhìn thấy, đâu phải mù chữ”.

“Mắt của ta thương tổn quá lâu rồi, không chữa được đâu”.

Ta tự tin nói: “Để ta tự giới thiệu bản thân, trước khi là thê chủ của mọi người, ta từng là một đại phu, xuất thân từ thế gia danh y. Chàng có thể không tin Ninh Vãn Vãn, nhưng không thể không tin chẩn đoán của một vị đại phu. Ta nói chữa được thì nhất định chữa được”. Ta cầm tay chàng ấy, nhẹ giọng nói: “Tin ta được không”.

Việc ta quyết định thi cử nhanh chóng truyền đến tai Tử Quỳnh và Tử Hành. Ta ngày ngày chăm chỉ học tập dưới sự giảng giải tỉ mỉ, kiên nhẫn của Mạnh Tầm. Cuối cùng ngày thi cũng tới, sau khi làm xong bài, Tử Quỳnh đón ta, ra sức động viên: “Thê chủ, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, thi không đỗ cũng không sao”.

Ta vỗ trán thở dài, xem ra mọi người chẳng có lòng tin vào thê chủ ta thì phải. đúng lúc này lại chạm mặt Lâm Tiểu Tiểu, sau khi cô ta biết ta vừa thi xong liền ôm bụng cười khinh bỉ, mắng ta là phế vật, nói cho dù có thêm ba năm nữa ta cũng chỉ là phế vật mà thôi.

Tử Quỳnh thấy vậy liền ra mặt bảo vệ ta, mắng lại Lâm Tiểu Tiểu, ta không thèm chấp nhặt cô ta, kéo Tử Quỳnh rời đi.

Thiên Thanh

Ngày treo bảng, Lâm Tiểu Tiểu đứng thứ 20, còn ta được chễm chệ đứng đầu bảng. Lâm Tiểu Tiểu cho rằng ta dùng thủ đoạn nào đó. Ta thẳng thứng đáp trả: “Lâm tiểu thư ăn nói cẩn trọng, chế độ khoa cử triều ta trước giờ nghiêm minh, lời này của ngươi không chỉ sỉ nhục ta, mà còn gièm pha học chánh trông thi”.

Ta vừa dứt lời, đằng sau có một tiếng nói truyền đến: “Kẻ nào ăn nói ngông cuồng ở đây, gièm pha khâm sai đại thần là tội nặng”.

Lâm Tiểu Tiểu nghe vậy sợ hãi cúp đuôi bỏ chạy. Ta đắc ý nhìn theo cô ta, Tử Quỳnh thấy vậy vỗ tay cười thán phục: “Thê chủ, nàng lợi hại quá”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta xoa đầu chàng ấy đáp: “Không lợi hại thì sao làm thê chủ của chàng được”.

Tử Quỳnh thoáng chốc đỏ bừng mặt, xấu hổ gãi gãi đầu. Tử Hành thì vui vẻ hỏi: “Tiếp theo thê chủ có dự định gì?”

“Tiếp theo đương nhiên chuyển nhà vào phủ học”. Ta hứng chí đáp.

Ta cùng ba phu lang di chuyển vào phủ học. Tử Quỳnh vẫn còn chưa tin đây là sự thật, ta nói muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, mua căn nhà to hơn cho mọi người, nhưng Tử Hành lắc đầu, chàng ấy nói chỉ cần ta đối xử tốt với bọn họ là đủ.

Khi sắp xếp mọi việc trong phủ ổn thỏa, ta đi gặp Mạnh Tầm, hoàn thành giao hẹn chữa mắt cho chàng ấy.

Ngày nhập phủ học, phu tử bảo ta giải thích thêm về ý tưởng trong bài viết kỳ thi Viện vừa qua, trong bài ta viết “thà ăn h.i.ế.p một ông già, chứ đừng coi thường thiếu niên nghèo”. Ta kể lại chuyện bị phân biệt đối xử khi mua y phục ở Ngự Y Phường, đó là cảm hứng viết bài của ta.

Phu tử lại hỏi ta vì sao không thanh minh khi có người dị nghị với thành tích của mình, ta bình thản đáp: “Không thể nói biển lớn với ếch ngồi đáy giếng, không thể nói về băng tuyết với côn trùng mùa hạ, không thể nói đạo lý lớn với những kẻ kiến thức nông cạn ở thôn quê hẻo lánh, mặc kệ người đời, chỉ cần bản thân trò đoan chính ngay thẳng là được”.

Câu trả lời của ta không chỉ được lòng phu tử, mà các đồng học cũng vỗ tay không ngớt, chỉ duy nhất Lâm Tiểu Tiểu mặt mày xám xịt. Đến khi về phủ, cô ta tức giận đập vỡ đồ đạc trong phòng. Phu lang của cô ta thấy vậy bèn ra sức an ủi, mãi mới làm Lâm Tiểu Tiểu nguôi giận.

Ta vui vẻ ăn tối cùng các phu lang, nghe nói có hội đèn, ta rủ các chàng đi dạo. Tử Quỳnh khỏi phải nói vui mừng cỡ nào. Trong số ba phu lang, chàng ấy ít tuổi nhất, tâm tính còn con nít chưa trưởng thành, đương nhiên thích náo nhiệt. Tử Hành thì chỉ cần ta quyết định thế nào sẽ nghe theo vô điều kiện. Mạnh Tầm thì từ chối không đi. Ta muốn kéo gần khoảng cách mọi người với nhau, cũng muốn Mạnh Tầm ra ngoài cho khuây khỏa nên khuyên chàng ấy một phen, cuối cùng chàng ấy cũng đồng ý.

Bốn người chúng ta dạo bước trên phố phường nhộn nhịp, người bán đèn hoa ra sức chào mời, ta chọn bốn chiếc đèn hoa, ban đầu Mạnh Tầm từ chối, nhưng ta kiên quyết nhét chiếc đèn hoa hình con thỏ vào tay chàng rồi nói: “Thật ra đèn hoa còn có ngụ ý khác”. Ta vươn người, ghé sát vào tai chàng thì thầm: “đó là cầu nguyện ánh sáng”. Chàng ấy lẩm bẩm lời này thật lâu.

Chúng ta cứ đi như thế, bất chợt đằng trước có một đám đông xô đến, ta vội kéo tay Mạnh Tầm: “Túm chặt ta”. Thế nhưng bàn tay ta chỉ vừa chạm vào đầu ngón tay Mạnh Tầm đã bị tuột ra, chàng ấy bị đám đông kéo đi, biến mất không dấu vết.

Ta hốt hoảng đuổi theo đám đông, cùng Tử Hành và Tử Quỳnh chia nhau ra tìm kiếm. Mắt Mạnh Tầm vẫn chưa hồi phục, ta vừa lo lắng vừa tự trách vì sự bất cẩn của mình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com