Nhà Ta Có 3 Phu Lang

Chương 2



Trong lúc chờ thôn y, ta vội chạy ra ngoài, dầm mưa tìm thảo dược hạ sốt mà ta tình cờ trông thấy lúc sáng. Ta sắc thành một bát thuốc, đem đến cho Tử Quỳnh, nhưng Mạnh Tầm sợ ta hạ độc, thử thuốc trước rồi mới cho Tử Quỳnh dùng.

Trong khi đó, Tử Hành đi cầu xin thôn y tới xem bệnh, nhưng vì là ban đêm nên thôn y đã từ chối. Ta trông chừng Tử Quỳnh cả đêm, mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc Tử Hành ảo não trở về, thấy cảnh tượng như vậy liền sững sờ không tin vào mắt mình, có lẽ chàng ấy bắt đầu thay đổi cái nhìn về ta rồi.

Một ngày nọ, Tử Hành lên núi đi săn, gặp một thôn nữ ven đường, ả ta buông lời chọc ghẹo, rồi lại nói xấu ta rượu chè be bét, chỉ biết sai phu lang đi làm việc khổ cực, lần đầu tiên ta thấy chàng ấy nổi giận, ngắt lời thôn nữ kia, còn dọa cô ta nếu còn nói xấu ta nữa, chàng ấy sẽ đánh cô ta.

Nhưng thôn nữ kia cứ dây dưa, chèo kéo chàng ấy mãi, lại còn dụ dỗ chàng ấy bỏ ta để theo ả khiến ta không nhịn được nữa, ta vừa ra mặt định chỉnh đốn cô ta vài câu, thì cô ta đã tố cáo ngược, nói rằng chính Tử Hành dụ dỗ cô ta trước.

Cô ta không hề biết ta lén đi theo sau Tử Hành từ nãy, hơn nữa sau mấy ngày ở chung với các phu lang, ta phần nào hiểu được tính cách của từng người.

Nam nhân của ta, không những bị người khác dụ dỗ, còn bị vu khống không giữ đạo làm chồng, bị sỉ nhục như thế, cục tức này làm sao nhịn được chứ.

Ta tung cước đạp cô ta vài cái, cô ta tức giận hét lên: “Ninh Vãn Vãn, cô điên rồi hả”.

Thiên Thanh

Ta cười khẩy mắng: “Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng nói này nọ trước mặt ta. Phu lang của ta đương nhiên trong sạch gả cho ta. Không cho phép chó mèo nào gièm pha, lại còn dụ dỗ nữa”.

“Nhà ngươi không có gương thì không biết lấy nước tiểu soi sao. Trông y hệt cục phân biến hình. Có một thiếu nữ xinh đẹp như hoa là ta làm thê chủ mà chàng ấy không muốn, lại đi dụ dỗ ngươi”.

“Ta nói này bà bác già, cũng không tính xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn giả vờ non trẻ, thật khiến người ta mắc ói”.

Ả ta nghe một tràng mắng chỉ biết run rẩy chỉ thẳng vào mặt ta nói: “Ngươi… ngươi”.

“Ngươi cái gì mà ngươi”, ta tóm lấy ngón tay ả, hơi bẻ về phía sau, “Vừa nãy là cái tay này kéo phu lang ta không buông đúng không? Còn để ta thấy ngươi bám theo chàng ấy thì ta sẽ phế ngươi”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có vẻ như ác danh của nguyên chủ phát huy tác dụng nên sau khi nghe ta dọa, ả ta tái mặt, thề thối không tái phạm rồi chạy chối chết.

Tử Hành bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của ta bèn hỏi: “Sao thê chủ tới đây”.

“Ta nghe Mạnh Tầm nói chàng muốn đi ra sau núi nên muốn đi theo xem xem”, nhớ lại chuyện vừa nãy, ta chất vấn chàng ấy “Sao vừa nãy không giải thích”.

Tử Hành im lặng một lúc, nét mặt hơi đượm buồn đáp: “Trước kia cũng từng xảy ra loại chuyện này, nhưng ta giải thích nàng cũng không nghe. Ngược lại còn đánh ta một trận”.

“Cái gì” Ta kinh ngạc thốt lên. “Trước kia cô ta từng bám lấy chàng”. Ta tức giận xoay người nhìn về phía cô ta vừa chạy, “Bây giờ ta đi đánh cô ta thêm trận nữa trút giận cho chàng”.

Tử Hành vội níu lấy tay ta, khuyên, “Không cần, chỉ cần thê chủ tin ta là được.

Ta nhìn thẳng vào chàng nói: “Xin lỗi, trước kia để chàng ấm ức rồi”.

Chàng ấy lắc đầu, mỉm cười nói, “Không ấm ức, ban đầu thê chủ có thể đồng ý cưới cả tiểu đệ vào nhà chăm sóc, ta đã rất cảm kích rồi” .

Ta cầm lấy tay chàng ấy, cất tiếng đảm bảo “Ta của trước kia không nghe chàng giải thích, nhưng ta của bây giờ bằng lòng nghe, chàng có thể cho ta thêm một cơ hội nghe chàng giải thích không”.

Tử Hành im lặng một lúc rồi gật đầu đồng ý, ta cùng chàng ấy tiếp tục lên núi. Theo lời kể của Tử Hành, thôn nữ vừa rồi từng hỏi cưới chàng ấy, nhưng bị chàng từ chối. Nhà Tử Hành nghèo, nhưng chàng ấy có sức lực, có thể làm được việc nên bị ả ta nhắm trúng. Tử Hành nói bản thân là người thô tục, ngoài sức lực ra chẳng có gì hết, cho nên không tin có người thực sự thích chàng ấy.

Ta cật lực phản bác: “Ai nói không ai thích, ta không phải là người sao?”. Ta chống nạnh, ghé sát vào mặt Tử Hành hỏi: “Hơn nữa ai cho phép nói chàng xấu, phu lang của ta đẹp trai nhất trên đời”. Nói xong ta nháy mắt với chàng ấy, khiến chàng ngượng ngùng đỏ mặt không thôi.

Chàng ấy đi săn, ta đi hái thảo dược, thân thể của Tử Quỳnh cần vài loại thảo dược để điều dưỡng. Trong khi hái thuốc, ta vô tình trượt chân ngã, mắt cá sưng húp lên.

Tử Hành đã săn được mấy con thú gần đó, nghe thấy tiếng kêu của ta vội chạy tới. Thấy ta bị trẹo chân, chàng ấy bế bổng ta lên, chúng ta cùng nhau trở về.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com