Nữ đế im lăng một hồi, thấy ta vừa chữa khỏi bệnh nên cũng không tiện trở mặt, nói bàn sau để làm kế hoãn binh. Ban đêm, ta lại lẻn vào phòng Tử Quỳnh, chàng ấy vẫn còn đề phòng ta: “Cô tiếp cận ta rốt cuộc có mục đích gì?”
Ta lại gần chàng ấy, ghé sát vào mặt chàng vô lại nói: “Mục đích là để cưới chàng đó”.
Chàng ấy xấu hổ, tai đỏ ửng lên mắng khẽ: “Cô… cô nằm mơ đi, ta không gả cho cô đâu”.
Nói rồi chàng quay người đi, ta liền làm nũng với chàng: “Nhưng người ta thích chàng quá trời, nếu không cưới được chàng, cả đời này sẽ hối hận đến lúc chết”.
Chàng ấy hừ một một tiếng, cất cao giọng nói: “Nữ nhân như cô đúng là giỏi diễn kịch, rõ ràng trong nhà đã có phu lang, vậy mà vẫn nói những lời xấu hổ như thế với ta”.
“Ồ, hóa ra là chàng đang ghen à?”
Thiên Thanh
Tử Quỳnh: “Ta… Ta không có”. Chàng ấy không tìm được từ gì phản bác, xấu hổ chui vào trong chăn, kéo chăn trùm kín đầu.
Ta bật cười khẽ, kéo chăn chàng ấy: “Ây da không trêu chàng nữa”. Nhưng chàng vẫn nằm im không nhúc nhích, xem ra giận thật rồi. Ta đành cất giọng nghiêm túc: “Tối nay ta tới là để nói với chàng, những lời ta nói trên đại điện là nghiêm túc. Không phải nói đùa hay giỡn chơi với chàng. Trong nhà ta đã có hai phu lang, nhưng nếu ta cưới chàng, nhất định cũng sẽ không bên nặng bên nhẹ. Sẽ đối tốt với mọi người như nhau. Hai phu lang của ta cũng rất tốt, sẽ đối đãi với chàng như đệ đệ ruột. Nên là… hãy cân nhắc một phen nhé”.
Những lời cần nói ta đã nói hết, còn lại để chàng ấy tự quyết định. Hôm sau nữ đế công bố đại hội kén rể, chọn người xuất chúng cho Tử Quỳnh, cũng coi như để thử thách ta. Ta nhìn đám nữ nhân thi nhau đăng ký tham gia mà thở dài, xem ra tình địch không ít.
Tử Hành thấy vậy cổ vũ ta một phen, ta cũng tràn đầy phấn chấn, ta đã từng đoạt được vị trí trạng nguyên, há một đại hội kén rể nhỏ bé này hạ gục được ta.
Ngày kén rể, ta chọn một bộ y phục màu hồng cánh sen dịu dàng, đủ nổi bật mà không lóa mắt, xin nữ đế cho phép Mạnh Tầm đệm đàn cho ta múa.
Nhờ có thảo dược lấy được từ chỗ nhị hoàng tử, Mạnh Tầm đã được chữa khỏi mắt một lần nữa. Chàng ấy lại có cơ hội bộc lộ tài hoa trên những phím đàn thánh thót, hòa quện với điệu múa uyển chuyển của ta, thành một khúc khiến người như si như say. Ta cũng không ngờ lần đầu ta và Mạnh Tầm phối hợp lại ăn ý như thế.
Không những Tử Quỳnh mà Tử Hành cũng nhìn ta không rời mắt. Ngay cả nhị hoàng tử cũng khen dáng múa của ta độc nhất vô nhị. Ta nhìn Mạnh Tầm trìu mến, điệu múa đâu thể hoàn hảo nếu thiếu tiếng đàn hoàn mỹ của chàng ấy chứ. Nhờ đó ta giành vị trí đứng đầu vòng thứ nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tử Hành thấy ta và Mạnh Tầm khen ngợi lẫn nhau, bất chợt cảm thấy tự ti, lấy cớ đi chuẩn bị nước tắm. Ta nhận ra thái độ của chàng không thích hợp, trong lúc ngâm mình trong bồn tắm, ta gọi Tử Hành lại, kéo chàng vào bồn, hỏi: “Điệu múa của ta hôm nay có đẹp không?”
Tử Hành xấu hổ đỏ bừng mặt, y phục ướt sũng bám sát vào cơ bắp rắn rỏi màu đồng của chàng. Chàng chỉ gật đầu không đáp.
Ta tiếp tục hỏi: “Còn muốn xem nữa không”.
Tử Hành ngượng ngùng đáp: “Muốn”.
Ta mỉm cười khoác áo lên người, vươn tay đỡ cằm chàng lên nói: “Nhìn ta, điệu múa này chỉ nhảy vì chàng”.
Tử Hành thất thần nhìn theo điệu múa của ta, nói rằng còn đẹp hơn điệu múa ban ngày. Ta vờ giận dỗi: “Nếu thấy đẹp, sao chàng không hôn ta”.
Tử Hành sửng sốt, ta tiếp lời: “Ta dốc sức nhảy như thế, không phải nên có phần thưởng sao?” Chàng ấy vội ôm chầm lấy ta, đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi ta rồi hỏi: “Thế này được không?”
“Chưa đủ”, ta ghì lại cổ chàng ấy, làm sâu thêm nụ hôn, mạnh mẽ đẩy chàng xuống giường ăn sạch sẽ. Sau lúc mặn nồng, chàng ôm ta vào lòng, ta cười hỏi: “Đã hết ghen chưa?”.
Tử Hành hơi bối rối hỏi lại: “Sao thê chủ biết?”.
“Bởi vì tâm sự của ai đó viết hết lên mặt rồi”.
Ta vừa nói vừa di đầu ngón tay lên từng đường nét trên gương mặt chàng. Tử Hành gãi đầu giải thích: “Ta chỉ cảm thấy hình như bản thân không xứng với nàng”.
Ta hỏi chàng lý do, chàng đáp: “Hôm nay nhìn thấy nàng và Mạnh Tầm phối hợp với nhau ăn ý trên sân khấu, lóa mắt như thế, cũng xứng đôi đến vậy. Ta không kìm được suy nghĩ về bản thân, một thân áo vải, chẳng biết làm gì hết”.
“Ai nói chàng không biết gì hết”. Ta lấy tay che miệng chàng, không để chàng nói hết lời, “Ở ngoài, chàng biết đi săn kiếm tiền, ở nhà, chàng tỉ mỉ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta. Áo vải thì đã sao, Tử Hành nhà chúng ta muốn mặt đẹp có mặt đẹp, muốn dáng người có dáng người, thuộc thể loại chàng trai vạm vỡ thô kệch siêu ngầu luôn”, ta vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên khích lệ chàng.
“Nói tóm lại, Tử Hành, chàng chính là mẫu hình lý tưởng của ta, là phu lang hoàn mỹ nhất trong lòng ta, vậy nên mãi mãi đừng nghi ngờ bản thân”.