Tử Hành: “Không cần nghĩ lại, vốn dĩ không có ám hiệu”.
Nguyên chủ: “Cái gì”.
Tử Hành: “Tử Quỳnh, tiếp tục đ.â.m châm thứ 13”.
Nguyên chủ cuống cuồng nói: “Chờ đã, chẳng lẽ cô ta không nói với các ngươi hậu quả của việc đ.â.m châm thứ 13 sao? Tên ngốc, chẳng phải ngươi thương đệ đệ này của ngươi nhất sao? Chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn hắn vì một nữ nhân mà dính sát nghiệp, hứng chịu báo ứng sao?”.
Tử Hành bình tĩnh đáp: “Đệ đệ là người biết báo ơn, ai tốt với đệ ấy, thì đệ ấy sẽ tốt với người đó. Ơn cứu mạng lớn hơn trời, đây là điều đệ ấy phải gánh vác.
Tử Quỳnh cũng nói: “Đúng vậy, đây đều là ta cam tâm tình nguyện”.
Nguyên chủ gào lên: “Cho dù các ngươi không sợ gì hết, vậy cô ta thì sao? Bây giờ cô ta và ta đều là hồn phách, sao các ngươi chắc chắn khi cây châm cuối cùng đ.â.m xuống, người hồn phi phách tán nhất định sẽ là ta”.
Tử Hành xoay người lại, nhìn thẳng vào cô ta kiên định đáp: “Bởi vì ta tin nàng ấy. Ninh Vãn Vãn chưa bao giờ để bản thân thua cuộc”.
Tử Quỳnh cũng tiếp lời: “Đại ca, ván cờ này đệ cũng cược Vãn tỷ sẽ thắng”. Nói rồi Tử Quỳnh nắm chắc cây châm thứ 13, dứt khoát châm vào đỉnh đầu nguyên chủ, cô ta hét thảm một tiếng, tan thành tro bụi.
Ngày ta mở mắt tỉnh lại, nhìn bản thân đã kiểm soát được hoàn toàn thân thể, ta vui mừng khôn xiết. Cuối cùng ta cũng thắng rồi, Tử Hành và Tử Quỳnh cũng mừng rỡ không thôi.
Việc đầu tiên sau khi ta đoạt lại thân thể là dẫn hai phu lang đến Lâm phủ đòi người. Lâm Tiểu Tiểu vẫn chặn ta ngoài cửa, chỉ đến khi nghe tin Mạnh Tầm lấy d.a.o tự vẫn vì tưởng ta đã chết, cô ấy mới để ta vào.
Ta tức giận cho Lâm Tiểu Tiểu một bạt tai, trách cô ta cố tình giấu giếm tin tức ta còn sống, khiến chàng ấy không thiết sống c.h.ế.t nữa. Chỉ đến khi nghe thấy giọng ta, Mạnh Tầm mới thiều thào gọi, muốn ta đưa chàng ấy về nhà.
Ta ném túi bạc, trả tiền khám chữa gấp ba lần mà chúng ta nợ cô ấy trước đó, đưa Mạnh Tầm đi. Khi chàng ấy tỉnh lại, cứ ngỡ ta là ảo giác, ta nghẹn ngào nắm lấy tay chàng nói: “Không phải ảo giác, thật sự là ta”
Thiên Thanh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Xin lỗi chàng, lại để chàng chờ ta lâu như thế”.
Nghe thấy giọng ta, chàng ngồi bật dậy, người luôn lãnh đạm bình tĩnh như chàng cũng có lúc thất thố, run rẩy gọi tên ta. Ta ôm chặt lấy chàng, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Ta ở đây… ta chưa chết, còn đuổi cô ta đi rồi. Sau này, sẽ không có ai làm phiền chúng ta nữa”.
Mạnh Tầm cũng xiết chặt lấy ta, nghẹn ngào nói “Ninh Vãn Vãn, ta không để cô ta chạm vào ta, ta vẫn sạch sẽ”.
Thấy chàng như vậy, ta càng đau lòng hơn, “Ta biết… Mạnh Tầm… ta cũng chưa từng muốn bỏ rơi chàng, chưa từng nghĩ như thế”.
Chàng ấy bắt ta hứa, sau này có chuyện gì, cũng không được nói hòa ly. Ta cũng bắt chàng hứa với ta, sau này dù có chuyện gì cũng không được làm hại bản thân.
Ta nói sẽ chữa mắt cho chàng một lần nữa, chàng ấy ngập ngừng một lát rồi nói: “Cho dù không chữa khỏi cũng không sao, hội đèn năm đó, nàng đưa một chiếc đèn hoa vào tay ta. Nói ngụ ý của đèn hòa là cầu nguyện ánh sáng”. Chàng ấy đưa tay lên nói tiếp: “Thật ra lúc đó ta đã muốn nói, cho dù mắt ta không chữa khỏi được cũng không sao, bởi vì, ta đã tìm được ánh sáng của ta”.
Dứt lời chàng ấy kéo đầu ta lại, đặt lên môi ta một nụ hôn dịu dàng. Đêm đó, chúng ta cứ thế quấn quýt không rời, như muốn hòa vào một thể, chẳng còn lo sợ bất an, chẳng còn ai có thể chia cách chúng ta lần nữa.
Người của phủ nha nói, sau khi hòa ly một năm mới có thể ký khế ước lại lần nữa. Để đề phòng trong một năm tới ba phu lang không bị gán ghép cho người khác, ta rủ ba người bỏ trốn, ngao du thiên hạ.
Chúng ta cùng nhau đi tìm được thảo dược chữa trị mắt cho Mạnh Tầm. Bọn ta theo manh mối đi lên phía bắc, nhưng mấy ngày trước gặp lũ quét, bất cẩn thất lạc với Tử Quỳnh.
Khi chúng ta tìm thấy hành tung của chàng ấy, mới hay chàng ấy là tam hoàng tử Tín Lễ bị thất lạc từ nhỏ của nước nữ nhi. Nhưng chàng ấy đã mất trí nhớ, không nhận ra ta, cũng không nhớ được chuyện trước kia. Tử Hành kể, xưa kia Tử Quỳnh được cha mẹ chàng ấy nhặt về, do Tử Quỳnh còn nhỏ, sợ chàng ấy tự ti nên cả nhà Tử Hành vẫn luôn che giấu xuất thân thật của chàng ấy, đối xử với chàng ấy như ruột thịt.
Vì tìm kiếm chàng ấy nhiều năm không có tung tích, nữ đế sinh bệnh không dậy nổi, danh y khắp nơi bó tay hết cách. Ta lấy cớ chữa bệnh vào cung, muốn gặp lại Tử Quỳnh một lần, mặt khác cũng muốn tìm dược liệu chữa khỏi mắt cho Mạnh Tầm.
Khi ta đến gặp nữ đế, thấy bà chỉ bị đột quỵ nhẹ, liền tuyên bố có thể chữa khỏi trong vòng ba ngày cho bà. Nhị hoàng tử của nước nữ nhi cũng là người thích y thuật, không tin ta có thể chữa khỏi căn bệnh mà thái y viện và danh y khắp cả nước bó tay.
Nhưng trước sự tự tin của ta, nữ đế đã chấp thuận cho ta chữa trị, nói sẽ trọng thưởng. Nhị hoàng tử thì đưa ra điều kiện, muốn ở cạnh ta giám sát toàn bộ quá trình điều trị, sợ ta đầu độc mẫu hoàng của y.
Từ khi hành nghề y, nhị hoàng tử có đam mê sưu tầm một vài loại thảo dược hiếm có, vì vậy ta cũng đưa ra điều kiện, nếu chữa khỏi được cho nữ đế, nhị hoàng tử phải tặng ta một loại thảo dược để xin lỗi. Hắn sảng khoái đồng ý, ta cười tự tin, xem ra mắt của Mạnh Tầm được chữa khỏi rồi.