Nha Hoàn Nhóm Lửa

Chương 32



Thì ra vừa rồi khi nàng ta ra bờ ao cá ngồi một mình, đột nhiên nghe thấy tiếng một nam một nữ từ hòn non bộ bên cạnh vọng tới. Giọng nam là của Chu Huy: “Chỉ cần nàng giúp ta đưa Tạ cô nương qua đó, đợi ta được việc, đến lúc đó sẽ nói nàng ta tính kế ta, ta tuy tức giận nhưng cũng bằng lòng chịu trách nhiệm, sẽ nạp nàng ta làm thiếp, đến lúc đó nàng sẽ là chính thê của ta.”

Mà giọng nữ chính là Hà tiểu thư – Hà Dư: “Nếu huynh được việc rồi lại đổi ý thì sao?”

Giọng Chu Huy trầm trầm vang lên: “Ta sẽ không đổi ý. Nếu ta đổi ý, nàng có thể vạch trần ta. Hơn nữa, nếu nàng tin ta thì vị trí thiếu phu nhân phủ Tri huyện nằm trong tầm tay, nếu không tin, nàng sẽ mãi mãi chỉ có thể hèn mọn lấy lòng người khác, mãi mãi ngồi ở vị trí cuối cùng, không có gì cả.”

Hà Dư: “Tại sao lại tìm ta?”

Giọng Chu Huy dường như chứa đựng vô vàn tình ý: “Nàng quên rồi sao? Chúng ta từng… Ha ha, chúng ta là người hiểu rõ đối phương nhất, không phải sao?”

Sau đó vang lên tiếng y phục ma sát, hai người dường như đã ôm lấy nhau.

Cuối cùng Hồ tiểu thư nghe thấy Hà Dư dịu dàng nói: “Ta tin Chu lang nhất định sẽ không phụ ta.”

Hồ tiểu thư kể xong những gì nghe được rồi nói: “Sự việc là như vậy. Lúc đó ta nghe thấy tiếng liền biết trong đó chắc chắn có chuyện mờ ám nên không dám động đậy nữa. May mà hai người đó không phát hiện ra ta. Đợi hai người đó đi rồi, ta lại đứng rất lâu mới dám rời đi.”

“Lúc về thì đi khắp nơi tìm cô nương, cuối cùng cũng kịp ngăn cản sự việc xảy ra.”

Cho nên sau đó khi Chu Huy và Hà Dư nghi ngờ Hồ tiểu thư có biết gì không, đã cho người điều tra xem nàng ta có phải đã tìm đồ từ trước khi gặp hai người không. Kết quả là Hồ tiểu thư quả thực không biết tìm gì mà đã tìm rất lâu, hai người đó lúc này mới không còn nghi ngờ.





Tạ Tiểu An nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc của đôi nam nữ này có vấn đề. Nhưng…ngày vui của bọn họ không còn dài nữa.

Nàng chân thành hành lễ cảm ơn: “Đa tạ Hồ tiểu thư ra tay cứu giúp, Tiểu An vô cùng cảm kích. Không biết khi nào Hồ tiểu thư có thời gian?”

Hồ tiểu thư nhướng mày: “Sao vậy?”

Tạ Tiểu An ánh mắt cong cong: “Muốn mời cô nương dùng bữa.”

“Còn nữa, không biết ta có thể biết khuê danh của cô nương không? Gọi Hồ tiểu thư thực sự quá xa lạ!”

Hồ tiểu thư là người ngoài lạnh trong nóng, lần này cũng không giữ được vẻ lạnh lùng nữa, khẽ nhếch môi: “Hồ Tâm Hinh.”

Lại bổ sung: “Lúc nào cũng được.”

Tạ Tiểu An: “Được, vậy trưa ngày mốt ta đợi ở tửu lầu Lý Ký.”

Hai người hẹn xong liền cùng nhau trở về yến tiệc. Lúc các nàng về, Hà Dư đã ngồi đó rồi. Lúc này thấy hai người đến, Hà Dư khóe miệng nở nụ cười dịu dàng không chút sơ hở chào hỏi các nàng.

Lúc này trong lòng nàng ta lại nghĩ, đợi nàng ta làm chính thê của Chu Huy, ả họ Tạ kia làm thiếp, xem nàng ta hành hạ ả thế nào!

Còn nữa, Hồ Tâm Hinh này lại dám phá hỏng chuyện tốt của nàng ta. Đến lúc đó nàng ta là thiếu phu nhân phủ Tri huyện, chỉ là nữ nhi của một phu tử huyện học, xem nàng ta xử lý thế nào!

Vừa rồi nàng ta không đưa được Tạ Tiểu An đến cho Chu Huy, Chu Huy liền đổi ý nói nếu không có được Tạ Tiểu An thì vị trí chính thê một ngày cũng không đến tay nàng ta.

Như vậy sao được chứ?

Thế là Hà Dư lại nhiệt tình nói chuyện với Tạ Tiểu An, không hề nhắc đến chuyện vừa rồi Tạ Tiểu An bỏ rơi nàng ta.

Tạ Tiểu An lịch sự đáp lại, không để nàng ta nhận ra điều bất thường. Lúc Hà Dư không để ý, nàng và Hồ Tâm Hinh nhìn nhau, cả hai đều nhận ra, Chu Huy và Hà Dư vẫn chưa từ bỏ ý định.

Hà Dư nhìn về phía Hồ Tâm Hinh: “Ngọc bội của Hồ tiểu thư tìm được rồi à?”

Hồ Tâm Hinh chỉ vào ngọc bội bên hông: “Tìm được rồi, còn phải đa tạ cô nương.”

Tạ Tiểu An thì cười: “Không cần khách sáo.”

Hà Dư liếc nhìn một cái, tìm chuyện khác để nói.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Lục Chiêu Cẩn đợi Tạ Tiểu An ở cửa. Thấy nàng ra liền đỡ nàng lên xe ngựa.

“Hôm nay có gặp chuyện gì không?”

Tạ Tiểu An có chút buồn bực: “Hôm nay quả thực đã xảy ra một chuyện.”

Lục Chiêu Cẩn nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Tạ Tiểu An kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay cho hắn nghe.

Lúc Lục Chiêu Cẩn nghe thấy Chu Huy cho người dẫn Tạ Tiểu An đến phòng thay đồ, đáy mắt hắn đột nhiên hiện lên sát ý.

Đợi Tạ Tiểu An nói xong, bàn tay Lục Chiêu Cẩn đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận.

Từ miệng hắn bật ra một câu: “Ngày mai hắn nhất định phải chết!”

Tạ Tiểu An nghe thấy lời này, cảm động nói: “Cảm giác có người đứng ra bảo vệ thật tốt! Đa tạ công tử, nhưng không cần như vậy. Nếu vì thế mà kinh động đến Tri huyện, khiến hắn ta đề cao cảnh giác thì không hay.”

Lục Chiêu Cẩn: “Chuyện này nàng không cần để ý, ta sẽ cho người xử lý.”

Tạ Tiểu An: “Thật sự không cần như vậy! Công tử, ta biết huynh có ý tốt, ta nói với huynh cũng không phải để huynh đi giết hắn.”

“Chỉ là ta thấy hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định nên muốn báo cho huynh biết một tiếng. Trưa ngày mốt ta muốn mời Hồ tiểu thư dùng bữa, e là còn phải nhờ huynh cử một người bảo vệ, chỉ một ngày là được. Đợi ăn xong cơm ta sẽ về trạch viện không ra ngoài cho đến khi đến phủ Giang Ninh hoặc có sắp xếp về vụ án cần ra mặt.”

Lục Chiêu Cẩn đè nén sát ý đối với Chu Huy trong lòng, dịu dàng nói: “Nàng không cần lo lắng, ta sẽ sắp xếp Lý Nhai đi theo nàng.”

Nhưng lại không có ý định tha cho Chu Huy.

Tửu lầu Lý Ký, Tạ Tiểu An đặt một phòng riêng nhìn ra cửa sổ, nàng đang đợi Hồ Tâm Hinh.

Ai ngờ Hồ Tâm Hinh vừa ngồi xuống đã báo cho nàng một tin động trời.

“Chu Huy chết rồi!”

Tay Tạ Tiểu An đang rót trà khựng lại: “Cái gì?”

“Chuyện xảy ra hôm qua đó, khắp hang cùng ngõ hẻm đều đồn ầm lên, cô nương không biết à?”

Tạ Tiểu An: “Ta thật sự không biết. Từ hôm đó về ta vẫn luôn ở trong viện không hề ra ngoài.”

Nàng đặt chén trà trước mặt Hồ Tâm Hinh: “Cô nương mau kể cho ta nghe, chuyện này là thế nào?”

Hồ Tâm Hinh nâng chén trà nhấp một ngụm cho thông cổ họng rồi mới nói: “Hắn ta là gieo gió gặt bão. Nghe nói tối hôm qua hắn ta từ thanh lâu ra liền bị người ta kéo vào một con hẻm tối đánh cho một trận tơi bời.”

Tạ Tiểu An nhíu mày: “Biết là ai không?”

Nàng lo lắng nếu là Lục Chiêu Cẩn ra tay, Tri huyện sẽ điều tra ra hắn.

Hồ Tâm Hinh ho một tiếng: “Biết, hơn nữa…chỗ đó của hắn ta bị phế rồi. Cộng thêm vết thương trên người quá nặng, lúc bị người ta khiêng về phủ thì đã tắt thở.”

Tạ Tiểu An có chút không chắc chắn: “Chỗ đó?”

Hồ Tâm Hinh gật đầu, từ từ kể: “Nghe nói trước đây hắn ta cưỡng bức thê tử của người ta, làm cho người thê tử đó treo cổ tự vẫn.”

“Phu quân nhà đó đã theo dõi hắn ta nhiều ngày. Tối qua nhân lúc tiểu tư đi gọi phu xe, đã kéo Chu Huy say khướt vào một con hẻm tối, rồi xảy ra chuyện sau đó.”

Tạ Tiểu An hừ một tiếng: “Đáng đời! Chết hay lắm.”

Hồ Tâm Hinh cũng gật đầu: “Ai nói không phải chứ, thật là hả hê lòng người!”

Tạ Tiểu An: “Nhưng… nam nhân đó bị bắt chưa?”

Hồ Tâm Hinh lại uống một ngụm trà: “Chưa, hơn nữa gia đình hắn ta đã sớm không còn ở đây nữa. Nghe nói Tri huyện biết chuyện này tức điên lên, cho người đi bắt nam nhân đó không được, lại muốn đi bắt gia đình hắn ta, kết quả là người đi nhà trống. Tri huyện đã phát lệnh truy nã, dán cáo thị treo thưởng người đó.”

“Nhưng Chu Huy đó tội ác đầy rẫy, bá tánh sớm đã oán thán không ngớt. Nhiều người đều lén lút nói hắn ta đáng đời, hoàn toàn không có ai tiết lộ tung tích của nam nhân đó.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com