Ngày sinh nhật của Thang Thất Viên trước giờ luôn được Thang Bá Đặc và Nguyên Thu coi trọng, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị từ ngày hôm trước, làm cho mấy đứa trẻ một bàn đầy món ăn và trang trí nhà cửa rực rỡ, như thể đang ăn Tết vậy.
Như mọi năm, bảy Omega nhỏ vui vẻ trao đổi quà với nhau, sinh nhật của bọn họ đều trùng vào cùng một ngày, vì thế đây đã trở thành thói quen hằng năm của họ, để cảm ơn nhau vì sự ra đời và sự đồng hành của đối phương.
Buổi trưa ăn cơm xong, Thang Thất Viên chơi với các anh trai ở nhà một lúc, khi đang xem họ chơi game thì nhận được cuộc gọi từ Thịnh Sầm.
"Tối qua nhà tôi ăn cơm, mẹ tôi muốn tổ chức sinh nhật cho cậu." Trong điện thoại, Thịnh Sầm nói với giọng điệu thản nhiên.
"Sao cô lại biết hôm nay là sinh nhật của mình?" Thang Thất Viên cầm điện thoại, mỉm cười hỏi.
Thịnh Sầm im lặng một lúc rồi hỏi lại: "...Cậu nói xem?"
Thang Thất Viên không nhịn được bật cười khúc khích, đương nhiên là bạn cùng bàn tốt của cậu đã nhớ ngày sinh nhật của cậu, sau đó nói cho Hạ Hoàng Hậu biết.
Thịnh Sầm bị tiếng cười của cậu làm cho hơi xấu hổ, khẽ ho một tiếng, lớn tiếng nói: "Lát nữa tôi sẽ đi đón cậu."
"Được," Thang Thất Viên vui vẻ đồng ý, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một sự mong chờ.
Cậu chơi thêm một lúc ở nhà, rồi yên tâm chờ Thịnh Sầm tới đón cậu.
Thời điểm Thang Thất Viên theo Thịnh Sầm vào Lan cung, cả nơi này đều im ắng lạ thường, cậu vừa bước vào, Hạ Hoàng Hậu và Thịnh Tích đột nhiên xuất hiện, nở nụ cười rạng rỡ bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật cho cậu, Ngôn Phỉ cũng ở đây, cầm hai quả bóng bay, vừa vỗ tay vừa hát vui vẻ theo bọn họ, trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Thang Thất Viên cảm động mỉm cười, cảm thấy trái tim mình tràn ngập sự ấm áp.
Sau khi hát xong, mọi người bắt đầu tặng quà cho Thang Thất Viên, Hạ Hoàng Hậu tặng Thang Thất Viên một chiếc khăn quàng cổ tự tay bà đan, Thịnh Tích tặng cho Thang Thất Viên một bức tranh do anh tự vẽ.
Ngôn Phỉ vốn không biết hôm nay là sinh nhật Thang Thất Viên, chỉ tình cờ ghé qua, nên không kịp chuẩn bị quà. Anh lấy ra một chiếc thẻ hội viên từ túi, nói đó là thẻ hội viên của một cửa hàng nào đó thuộc gia đình anh.
Thang Thất Viên nhận từng món quà, mỉm cười cảm ơn mọi người, trong lòng vui không kể xiết, điều khiến cậu vui không phải vì giá trị của quà tặng, mà vì cậu cảm nhận được sự dụng tâm của họ qua từng món quà, nên vô cùng cảm động.
Sau khi Ngôn Phỉ đưa quà của mình xong, anh ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Sầm, cười hỏi: "Anh Sầm, quà của anh đâu?"
Thịnh Sầm không trả lời, trực tiếp quay người đi lên tầng, một lúc sau, hắn cầm một xấp bài thi xuống bên dưới.
Ngôn Phỉ nhìn thấy không nhịn được bĩu môi: "Anh Sầm, chẳng lẽ đây chính là quà của anh sao?"
Thịnh Sầm cũng không để ý đến cậu ta, trực tiếp đưa bài thi cho Thang Thất Viên.
Ngôn Phỉ nhìn chằm chằm vào mấy bài thi bình thường đó một lúc lâu, thực sự không nhìn ra có gì đặc biệt, không khỏi thắc mắc, cảm thấy món quà này của Thịnh Sầm quá tầm thường. Nhưng ngay sau đó, anh lại thấy ánh mắt của Thang Thất Viên bừng lên một niềm vui sướng mãnh liệt, thậm chí nụ cười còn rạng rỡ hơn cả lúc nhận quà từ bọn họ, giống như cậu vừa nhận được một báu vật vô giá vậy.
Thang Thất Viên lập từng bài thi một, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thịnh Sầm, giọng điệu phấn khích hỏi: "Mỗi môn đều đạt điểm trung bình sao?"
Thịnh Sầm vô cùng điềm tĩnh gật đầu một cái, nhưng ánh mắt thì chăm chú nhìn chằm chằm cậu, để ý từng phản ứng nhỏ nhất của cậu.
Thang Thất Viên vui sướng reo lên, cầm lấy đề thi nhảy cẫng lên, rồi ôm chầm lấy hắn, "Tuyệt quá! Cậu lại tiến bộ rồi!"
Trong lòng Thang Thất Viên vui không kể xiết, kỳ thi lần trước, Thịnh Sầm lấy được 30 điểm, cậu đã thấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ lần này, Thịnh Sầm lại đạt được điểm trung bình!
Thịnh Sầm cong môi, mỉm cười hỏi: "Cậu có hài lòng với món quà sinh nhật này không?"
"Hài lòng! Cực kỳ hài lòng!" Đôi mắt Thang Thất Viên như những ngôi sao nhỏ, nhìn chằm chằm vào điểm số trên bài thi, không kìm được mà muốn khen ngợi Thịnh Sầm, "Bạn cùng bàn, không hổ danh là cậu, thật sự tiến bộ thần tốc, không uổng phí sự cố gắng, chúng ta phải tiếp tục cố gắng, cậu phải tin rằng, chỉ cần cậu nỗ lực hết mình, nhất định sẽ đạt được thành tích tốt hơn nữa."
Thịnh Sầm nghe lời cổ cũ của bạn cùng bàn nhỏ, cực kỳ sung sướng nhìn về phía Ngôn Phỉ, còn cố ý nhướng mày khoe khoang.
Ngôn Phỉ bĩu môi, ghé sát tai Thịnh Tích nói nhỏ: "Anh Tích, anh Sầm đang lừa người ta."
Từ nhỏ cậu đã thường xuyên đến Lan cung, đương nhiên biết rõ Thịnh Sầm học giỏi đến mức nào, đương nhiên cậu sẽ không bị con số sáu mươi điểm kia lừa gạt, cậu chỉ cần nhìn là biết Thịnh Sầm đang lừa người ta.
Thịnh Tích khẽ cười, nhỏ giọng nói: "Vậy em nhanh vạch trần em ấy đi."
Ngôn Phỉ lắc đầu, cố ý làm bộ sợ hãi, giọng điệu vô cùng khoa trương: "Em không dám đâu."
Thịnh Tích bị dáng vẻ của cậu chọc cười, khuôn mặt tái nhợt bỗng hồng hào hơn một chút, ánh mắt Ngôn Phỉ dừng lại trên khuôn mặt của anh, ánh nhìn bất giác trở nên chăm chú hơn, nụ cười của cậu ta cũng lớn hơn theo nụ cười của Thịnh Tích, rồi cậu cố ý làm bộ sợ hãi hơn nữa, khiến Thịnh Tích càng cười vui vẻ hơn.
Thang Thất Viên rất hài lòng với món quà sinh nhật của Thịnh Sầm, nhưng Hạ Hoàng Hậu lại bất bình thay cậu, vỗ nhẹ vào đầu Thịnh Sầm rồi nói: "Đây mà gọi là quà à? Không được, Tiểu Thất, con muốn cái gì thì cứ nói với nó, bắt nó tặng lại cho con một món quà khác đi."
Thang Thất Viên ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Sầm, có chút mong đợi hỏi: "Có được không?"
Thịnh Sầm miễn cưỡng gật đầu: "Miễn là đừng đưa ra yêu cầu ngốc nghếch như bắt tôi làm bạn với Trần Tử Chiến là được."
Thang Thất Viên gật đầu, sau đó không chút do dự nói: "Mình muốn nghe cậu đánh đàn piano."
Từ lần trước nhìn thấy cây đàn piano trong phòng của Thịnh Sầm, cậu đã nghĩ muốn nghe Thịnh Sầm đích thân chơi đàn rồi.
Ngôn Phỉ nghe cậu nói vậy liền reo lên: "Tuyệt quá! Lâu rồi chưa được nghe anh Sầm chơi piano."
Thịnh Sầm khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thang Thất Viên: "Cậu thật sự muốn nghe?"
"Ừm." Thang Thất Viên gật đầu, ánh mắt chờ mong.
Thịnh Sầm do dự một lúc, rồi nắm tay Thang Thất Viên trực tiếp đi lên tầng, Ngôn Phỉ định đi theo để cùng nghe, nhưng bị Thịnh Sầm thẳng thừng không chút thương tiếc nhốt ngoài cửa.
Ngôn Phỉ đành hậm hực đi xuống tầng, chạy đến bên Thịnh Tích để tìm sự an ủi, nhân cơ hội điên cuồng làm nũng với anh.
Sau khi vào phòng, Thịnh Sầm bảo Thang Thất Viên ngồi xuống ghế sô pha, còn hắn thì đi tới chỗ cây đàn, mở nắp đàn lên và ngồi xuống.
Mặc dù đã lâu rồi hắn không chạm vào cây đàn piano này, nhưng Hạ Hoàng hậu luôn cho người lau dọn cẩn thận giúp hắn, vì thế trên chiếc đàn piano không có chút bụi bặm nào, vẫn sạch sẽ như mới.
Thịnh Sầm ngồi lặng nhìn cây đàn một lúc, sau đó quay đầu nhìn Thang Thất Viên, ánh mắt đầy chờ mong của Thang Thất Viên đang nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy trong sáng tập trung, trong ánh mắt cậu chỉ có hình bóng của hắn.
Hắn bất giác mỉm cười, quay đầu lại, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phím đàn, rồi bắt đầu bấm từng phím một, giai điệu quen thuộc sớm đã in sâu trong tâm trí, dù đã lâu không chơi, nhưng những ngón tay vẫn như mang theo trí nhớ, thuần thục lướt trên những phím đàn.
Theo động tác của Thịnh Sầm, tiếng piano du dương chậm rãi vang vọng khắp trong căn phòng, Thang Thất Viên say mê nằm dựa vào chiếc ghế sô pha, lặng lẽ lắng nghe. Thịnh Tích nói đúng, Thịnh Sầm chơi piano thật sự rất giỏi, là kiểu thiên phú vượt trội, mỗi nốt nhạc dường như đều mang sinh mệnh của riêng nó.
Thang Thất Viên lắng nghe âm thanh bên tai, ánh mắt Thang Thất Viên nhìn bóng lưng của Thịnh Sầm không rời, cách ngồi của Thịnh Sầm rất ngay ngắn, động tác chơi đàn cũng rất thành thạo, điêu luyện, ánh đèn chiếu vào người hắn, trông hắn thật cao quý và tinh tế, giống như chàng hoàng tử nhỏ trong sách.
Thang Thất Viên ngẩn ngơ nghĩ, hắn đúng là một hoàng tử mà, thật tiếc là, hắn không được bảo vệ chu toàn như hoàng tử trong sách, mà từ nhỏ đã phải đối mặt với thế giới lạnh lẽo này, nhưng thật may mắn rằng, hắn vẫn còn có mẹ, vẫn còn có anh trai, và vẫn còn cây đàn piano mà hắn yêu thích.
Bản nhạc kết thúc, Thịnh Sầm dừng động tác, quay đầu lại dịu dàng hỏi cậu: "Món quà sinh nhật này có hài lòng không?"
"...Hài lòng." Thang Thất Viên ngẩn ngơ gật đầu, cậu vẫn còn đắm chìm trong âm thanh tiếng nhạc piano vừa rồi, mất vài giây mới tỉnh táo lại, không nhịn được khen ngợi: "Nghe thật hay... cực kỳ hay."
Ánh mắt cậu cụp xuống, có chút tiếc nuối nói: "Sau này cậu có còn sẵn lòng chơi đàn cho mình nghe nữa không?"
Thịnh Sầm nhìn thấy ánh mắt của cậu, nhẹ nhàng đáp "Ừ" một tiếng, trở lại đóng nắp đàn piano lại.
Thang Thất Viên nghe được câu trả lời của hắn, ánh mắt sáng rực lên, không khỏi được voi đòi tiên, hỏi hắn: "Sau này, cho dù không phải sinh nhật của mình, cậu cũng đồng ý chơi đàn cho mình nghe sao?"
"Ừ." Thịnh Sầm đứng lên, dùng vẻ khó chịu để che giấu chút ngượng ngùng bất chợt dâng lên, "Được rồi, xuống ăn tối thôi."
Thịnh Sầm đi trước ra ngoài, Thang Thất Viên lập tức chạy theo sau, tung tăng reo hò: "Thịnh Sầm, cậu đúng là người bạn cùng bàn tuyệt nhất!"
Thịnh Sầm mất tự nhiên khẽ ho một tiếng, vành tai hơi đỏ lên, khó mà nhận ra, "Biết rồi, lắm lời quá."
Khi họ xuống tầng, Hạ Hoàng hậu và mọi người đã chuẩn bị xong bánh sinh nhật, Ngôn Phỉ đứng bên công tắc đèn, thấy họ bước xuống liền lập tức tắt đèn.
Căn phòng tối lại, Thịnh Tích mỉm cười, thắp sáng nến trên bánh, rồi quay đầu dịu dàng nói với Thang Thất Viên: "Tiểu Thất, lại đây thổi nến."
Ngôn Phỉ đi tới, vui vẻ nói với Thang Thất Viên: "Chiếc bánh này do dì Hạ tự tay làm đấy, bà đã bận rộn cả ngày hôm nay, còn bức tranh trên này là do anh Tích tự tay vẽ, đẹp không?"
Thang Thất Viên đi tới, đôi mắt long lanh nhìn chiếc bánh kem, trên bánh viết dòng chữ "Tiểu Thất sinh nhật vui vẻ", bên trên còn dùng mứt hoa quả để vẽ năm người, trong đó có một người ngồi xe lăn, là Thịnh Tích, bên cạnh cậu là hai người khác, có lẽ là Hạ Hoàng hậu và Ngôn Phỉ.
Trong năm nhân vật nhỏ đó, người đội vương miện sinh nhật chính là Thang Thất Viên, đứng cạnh cậu là Thịnh Sầm. Tất cả các nhân vật nhỏ trên bánh đều nở nụ cười tươi sáng rạng rỡ, trông thật sự rất hạnh phúc.
Thang Thất Viên chăm chú nhìn hồi lâu, ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng mỉm cười, cảm kích nói: "Đẹp lắm, cảm ơn mọi người."
Ngoài gia đình ra, đây là lần đầu tiên có người dành tâm huyết như vậy để tổ chức sinh nhật cho cậu.
Thịnh Sầm không biết từ đâu lấy ra một chiếc vương miện sinh nhật, đội lên đầu cậu, cúi đầu nhìn cậu, trong giọng nói vô thức mang theo chút dịu dàng: "Ước một điều đi."
"Ừm." Thang Thất Viên gật đầu, chắp tay, nhắm mắt lại, nghiêm túc ước một điều ước. Cậu ngừng lại một lúc, rồi mới mở mắt ra thổi tắt nến.
Mọi người cùng reo hò vài tiếng, căn phòng tràn ngập tiếng cười, Ngôn Phỉ đi qua bật đèn lên, căn phòng sáng trở lại. Trên gương mặt mỗi người đều mang nụ cười rạng rỡ, giống hệt như năm nhân vật nhỏ được vẽ trên chiếc bánh kem.
Sau khi thổi nến xong, Hạ Hoàng hậu vào bếp bận rộn chuẩn bị bày món ăn lên bàn, Thịnh Tích và Ngôn Phỉ hào hứng đi theo giúp đỡ.
Thang Thất Viên cũng muốn vào giúp một tay, nhưng Thịnh Sầm kéo cậu lại, hỏi: "Vừa nãy cậu đã ước điều gì?"
"Điều ước mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa." Thang Thất Viên nhìn bạn cùng bàn của mình, không muốn nói ra.
Thịnh Sầm không đồng tình với quan điểm của cậu, kiên nhẫn khuyên bảo: "Nếu cậu không nói ra, thì làm sao mọi người biết điều cậu muốn là gì, rồi làm sao giúp cậu thực hiện được? Chẳng lẽ cậu thực sự hy vọng thần linh sẽ giúp cậu sao?"
Thang Thất Viên nghĩ ngợi, cảm thấy bạn cùng bàn của mình cũng có lý, liền nói: "Mình ước Thịnh Sầm có thể học tập tốt, ngày càng tiến bộ, sau này làm hoàng đế, phải biết yêu thương dân thường như mình."
Dù sao điều ước của cậu thay vì trông chờ thần linh thực hiện, thì nói ra để bạn cùng cố gắng vẫn tốt hơn.
"Cậu nghĩ cũng nhiều đấy." Thịnh Sầm bật cười trước vẻ mặt lo lắng cho thiên hạ của bạn cùng bàn, sau đó nói: "Thêm một điều nữa."
Thêm gì nữa?"
Thịnh Sầm nhếch môi cười: "Ước rằng Thang Thất Viên sau này sẽ ít làm phiền Thịnh Sầm hơn.
"Điều đó không thể nào." Thang Thất Viên quay người, nghiêm túc hướng về phía bánh kem ước nguyện: "Xin hãy để cho Thang Thất Viên đốc thúc Thịnh Sầm tiến bộ cả đời."
Ánh mắt Thịnh Sầm khẽ động, đầu ngón tay dính một chút kem, nhẹ nhàng quệt vào mũi cậu, giọng nói rất nhỏ, rất nhẹ: "Chúc cậu thực hiện được điều ước, ở bên Thịnh Sầm cả đời."