Ta kéo Triệu Phùng Sinh ra một bên phơi nắng, hắn cứ ở trong nhà không thấy ánh mặt trời, sẽ sinh bệnh mất.
Ta loáng một cái đã trèo lên cây, hái từng quả xuống.
Đợi xuống định nhặt, lại phát hiện đã sớm được Triệu Phùng Sinh nhặt vào một túi.
Ta kinh ngạc, tay vẫy vẫy trước mặt: "Ngươi thật sự không nhìn thấy được sao?"
Hắn kéo cổ tay ta, bất lực nói: "Ta chỉ không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy tiếng quả rơi xuống đất."
Triệu phu nhân biết ta trèo cây, lại nổi giận đùng đùng đi đến, một tiếng "nha đầu hoang dã" vừa thốt ra khỏi miệng, thì thấy trên trán con trai mình lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng tốt lên không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế là lời răn dạy lại nuốt xuống, sau khi xoay đi xoay lại thì nói ra một câu: "Để lại một ít quả, luộc chín ta cũng nếm thử."
Người trong phủ đều nói ta là phúc tinh của Triệu Phùng Sinh, từ khi ta đến, thân thể hắn tốt hơn không ít, ăn cũng nhiều hơn, cũng chịu ra sân đi dạo một chút.
Ta lại cảm thấy Triệu Phùng Sinh mới là phúc tinh của ta, không có hắn, cả nhà bọn ta vẫn là cơm không đủ no.
Ôi, có chút nhớ nhà rồi.
Mẫu thân bọn họ không biết chữ, đành phải chắt bóp tiền nhờ người viết thư cho ta, nói trong nhà mọi việc đều tốt, còn gửi đến một túi bánh ngọt.
Mỗi bước mỗi xa
Đường là thứ hiếm có, người nghèo một năm cũng không ăn được mấy lần, mẫu thân rõ ràng biết ta ở phủ Tướng quân không thiếu sơn hào hải vị, vẫn làm bánh ngọt cho ta ăn.
Bà vẫn sợ ta ở đây bị người khác bắt nạt.
Ta vừa gặm bánh, vừa ngồi trên bậc thềm thư phòng lén lau nước mắt.
Triệu Phùng Sinh cầm sách đến hỏi tiên sinh dạy học, gậy chống chạm vào người ta, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Nha hoàn nào ở đây lười biếng vậy?"
Ta vội vàng nuốt miếng bánh ngọt trong miệng, định mở miệng nói là ta, nhưng nghĩ lại, ta vừa nhận được thư nhà đã khóc, nhỡ Triệu Phùng Sinh hiểu lầm ta không thích phủ Tướng quân, không thích hắn thì sao.
Thế là ta suy nghĩ hồi lâu, thốt ra một câu: "Là ta, trong nhà làm bánh ngọt cho ta, ngon quá, ngon đến mức khiến ta khóc luôn."
"..."
Triệu Phùng Sinh càng trầm mặc hơn, rất lâu sau mới nói: "Ngon lắm sao?"
Ta gật đầu, lại nhận ra hắn không nhìn thấy, thế là rất to tiếng khẳng định: "Đặc biệt đặc biệt ngon."
"Vậy cho ta nếm thử đi."
"Hả?"
"Không nỡ sao?"
"Không phải, ta nhớ ngươi không thích đồ ngọt..."
"Đồ ngọt ngon đến mức khiến người ta khóc thì luôn phải nếm thử."
Thế là ta bẻ một miếng đưa vào tay hắn, hắn nhận lấy bỏ vào miệng.
Từ đó về sau trên bàn ăn của hai bọn ta, luôn bày một chồng bánh ngọt, Triệu Phùng Sinh ăn ngon lành, còn không quên nhét vào tay của ta hai miếng.