Nha Đầu Xung Hỉ

Chương 17



Năm đó Triệu Tuệ Thanh theo Triệu tướng quân luyện võ, luyện được một thân thương pháp tinh thông.

Thế nhưng triều đình không cho phép nữ tử tòng quân, nàng ấy liền hóa trang thành nam tử, lén lút theo Triệu tướng quân ra chiến trường.

Vì là thân nữ nhi, Triệu tướng quân đã mở riêng cho nàng ấy một doanh trướng.

Thế nhưng việc này khiến các tướng sĩ trong quân bất mãn, cảm thấy không công bằng.

Đặc biệt là Trình Trạch Lệ, huynh ấy xuất thân bần hàn, quân công lập được đều bị con cháu huân quý cướp đi, sớm đã bất mãn với những đặc quyền này.

Đặc biệt lần này, cùng cấp lại lười cả việc ăn ở cùng nhau mặt ngoài.

Huynh ấy dẫn huynh đệ đi phản đối.

Triệu Tuệ Thanh biết chuyện, cầm hồng anh thương, đứng ở cửa doanh trướng, ngạo nghễ ngẩng cao cằm.

Chỉ cần đánh bại được nàng ấy, là có thể đổi doanh trướng với nàng ấy.

Chiều hôm đó, mấy chục người tiến lên thách đấu, đều lần lượt bại trận.

Trình Trạch Lệ cũng không ngoại lệ.

Huynh ấy bị đánh ngã xuống đất, thậm chí thổ ra hai ngụm m.á.u tươi.

Triệu Tuệ Thanh bước đến, đỡ huynh ấy dậy, ánh mắt khinh miệt quét một vòng xung quanh rồi trở về doanh trướng.

Ta nghe đến đây, không nhịn được trêu chọc: "Thế là Trình tiểu công tử liền thầm yêu đơn phương rồi?"

Trình Trạch Lệ ngượng ngùng gãi đầu: "Võ nghệ cao cường như vậy, ai mà không động lòng chứ?"

Đêm đó, sau khi Trình Trạch Lệ bị đánh gục, liền trằn trọc không ngủ được.

Ngày hôm sau, huynh ấy hiểu ra mình đã "rơi vào tay giặc".

Thế nhưng đối phương là nam tử mà, huynh ấy vừa thẹn vừa giận, đều tại đối phương quá nữ tính, mày liễu mắt sáng.

Nếu là râu quai nón, mặt mày dữ tợn như phó tướng Thân Thành, huynh ấy đâu có động lòng.

Nhưng Triệu Tuệ Thanh có thích nam tử không?

Trình Trạch Lệ tự tát mình một cái.

Người ta trông thế nào thì là thế đó, là do mình tâm tư bất chính.

Người ta thích nam tử cũng chưa chắc đã thích mình.

Người ta đến đây là để hành quân tác chiến, sao mình lại tự mình đa tình, suy nghĩ vẩn vơ những chuyện khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế là lại đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân một hồi.

Cuối cùng huynh ấy quyết định tránh mặt Triệu Tuệ Thanh.

"Nhưng tránh không được nhỉ?" Ta lại không nhịn được trêu chọc.

Trình Trạch Lệ mím môi gật đầu.

Một lần ngoài ý muốn, trong lúc tác chiến khăn bó n.g.ự.c của Triệu Tuệ Thanh bị rơi ra, vừa vặn bị Trình Trạch Lệ nhìn thấy.

Khoảnh khắc đó, cát trong Đại mạc đều ngọt ngào.

Huynh ấy che giấu cho Triệu Tuệ Thanh, huynh ấy chạy việc vặt cho Triệu Tuệ Thanh, khi đánh giặc huynh ấy bám riết lấy Triệu Tuệ Thanh.

Huynh ấy và Triệu Tuệ Thanh tư định chung thân.

Nhưng sau đó, trong một lần quân địch vây quét, huynh ấy đã đến không kịp.

Triệu Tuệ Thanh đã không còn.

Ta im lặng rất lâu, nhìn Trình Trạch Lệ uống rượu từng ngụm từng ngụm.

"Ta vẫn luôn nghĩ, nếu như lúc đó ta đi dẫn đội quân kia, liệu có phải là ta chết, rồi để Triệu Tuệ Thanh ở đây uống rượu giải sầu hay không."

Ta không biết an ủi huynh ấy thế nào.

Mỗi bước mỗi xa

Mỗi lần Triệu Phùng Sinh gửi thư cho ta, dù nội dung là gì, câu cuối cùng nhất định là "Đao kiếm không có mặt, tự bảo trọng thân mình".

Vẫn luôn có người c.h.ế.t trong chiến loạn.

Không biết đến bao giờ nỗi đau này sẽ đến lượt mình.

Trình Trạch Lệ tiếp tục nói: "Ta không dám đi gặp phụ thân nàng ấy, vì không biết phải nói gì."

"Lúc ngươi còn nhỏ đến quân doanh, ta vừa nhìn đã nhận ra ông ấy, ông ấy và Tuệ Thanh quá giống nhau. Ta rất vui, nhưng lại không biết làm sao để bắt chuyện, thế là đành mượn cớ trêu chọc ngươi để tìm ông ấy nói chuyện, lại mượn cớ ngươi cập kê mà dùng cách khác đưa những tiền bạc mà ta kiếm được bao năm qua cho ông ấy, cũng coi như bù đắp cho nỗi hổ thẹn vì đã không chăm sóc tốt cho Tuệ Thanh."

Huynh ấy lại uống một bầu rượu, nói là mang đến cho ta sưởi ấm, nhưng đều được huynh ấy dùng để giải sầu.

Thấy huynh ấy đã có chút say, ta bảo huynh ấy về ngủ một giấc thật ngon.

Huynh ấy cười: "Đúng là phải ngủ một giấc thật ngon, đợi sáng mai tỉnh dậy, sẽ không còn khó chịu như vậy nữa."

Phải, đợi ngày mai chân trời hửng sáng, lại là một ngày mới.

Người đã khuất, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục đi.

Đi thảo phạt man tộc, đoạt lại những thành trì đã mất, báo thù rửa hận cho những tướng sĩ đã từng cùng nhau chiến đấu.

Vì Triệu tướng quân, vì Triệu Tuệ Thanh, và cũng vì giang sơn trăm họ này.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com