Nha Đầu Xung Hỉ

Chương 14



Gió cát đại mạc quất vào mặt.

Bộ áo giáp này mặc trên người, bao bọc thân thể ta kín mít.

Ta đi nửa tháng đường mới đến được biên quan.

Nửa tháng này ta đều sống trong sự mơ hồ.

Câu nói "Thật ra, ta nhìn thấy được" cứ vương vấn mãi trong đầu ta.

Triệu Phùng Sinh nhìn thấy được, hắn vậy mà nhìn thấy được!

Năm đó Hoàng đế triệu hắn vào cung, hắn ngã ngựa.

Để hoàn toàn xóa tan nghi ngờ của Hoàng đế, hắn thuận thế bắt đầu giả mù.

Còn Hoàng đế, phái ngự y đến chữa trị, đương nhiên cũng biết hắn giả mù, nhưng Hoàng đế không vạch trần.

Mắc phải cái danh mù mắt, Triệu Phùng Sinh không thể ra chiến trường nữa, cũng không thể vào quan trường.

Triệu gia đang như mặt trời ban trưa, Triệu gia uy danh hiển hách, từ đó không còn người nối nghiệp.

Mà ngày ấy, sau khi Triệu tướng quân qua đời, Hoàng đế lại phái ngự y đến, thực ra là tìm cớ để Triệu Phùng Sinh "sáng mắt lại", để bù đắp cho sự áy náy của mình.

Nhưng Triệu Phùng Sinh đã từ chối, rốt cuộc là hắn không muốn tha thứ cho Hoàng đế.

Nói cách khác, Triệu Phùng Sinh từ trước đến nay đều nhìn thấy được.

Từ khi ta đến phủ Tướng quân, một số trò vặt vãnh lợi dụng việc hắn không nhìn thấy, hắn đều nhìn thấy hết.

Sau đêm đó, ta trở nên mơ hồ.

Mơ hồ trong sự xấu hổ.

Thẳng đến khi ta đến biên quan mới hồi phục tinh thần trở lại.

Dù sao cũng đã rời khỏi kinh thành rồi, không xấu hổ không xấu hổ...

Trong quân doanh, vị tiểu ca ca tặng ta hồng anh thương đang đợi ta, mỉm cười rạng rỡ.

Huynh ấy dắt một con ngựa, đợi ta đến gần, ta mới phát hiện đó chính là con ngựa bờm đỏ mà ta ngày đêm mong nhớ.

Mỗi bước mỗi xa

"Ngựa con ngựa con ngoan." Ta xoa đầu nó, thân mật ghé sát.

Con ngựa này nghe thấy tiếng ta, cũng liên tục ghé sát vào ta, chào đón sự xuất hiện của ta.

Nhưng ngoài vị tiểu ca ca này và con ngựa bờm đỏ, các tướng sĩ khác đều lộ vẻ mặt đau khổ.

Vị tiểu ca ca đó bước lên, dẫn ta vào doanh trướng.

"Ta tên là Trình Trạch Lệ." Huynh ấy nói, "Những người đó ngươi đừng để ý, dù sao triều ta chưa từng có tiền lệ nữ tử tòng quân, họ thấy ngươi đến thì cho rằng triều đình thật sự không còn ai dùng được nữa, mới để ngươi đến."

Trên thực tế, quả thực là không còn ai dùng được nữa.

Ta thu lại tâm tư, không hề lộ ra một chút bất mãn nào.

Là một tướng lĩnh, đương nhiên phải lấy được lòng tin của sĩ tốt, nếu bây giờ bọn họ không tin ta, vậy thì hãy dùng bản lĩnh của mình mà nói chuyện, xóa tan nghi ngờ của bọn họ.

Cảm xúc không có ích gì.

"Trình huynh, ta mới đến, sau này chuyện trong quân doanh còn cần huynh giúp đỡ nhiều." Ta chắp tay cúi chào.

Huynh ấy cười, từ trong túi lấy ra con chim đất nung ngày xưa: "Đương nhiên, nể mặt con chim đất nung này, ta cũng sẽ cùng ngươi tương trợ lẫn nhau."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không lâu sau, Đại tướng quân đã đến.

Ông ấy là phó tướng dưới trướng Triệu tướng quân, biết đánh trận, nhưng không biết bày binh bố trận.

Đại tướng quân Thân Thành biết mối quan hệ của ta với phủ Tướng quân, thấy ta đến, ông ấy rất đỗi vui mừng.

"Thương pháp Triệu gia, giờ chỉ có ngươi là biết dùng."

Ông ấy nhìn hồng anh thương của ta, có chút thất thần.

---

Buổi tối, ta đang xem xét bố trí hành quân trên sa bàn trong doanh trướng thì nghe thấy một tiếng động lạ bên ngoài.

Ta nhíu mày, lập tức bước ra khỏi doanh trướng, chỉ thấy từ xa xuất hiện vài đốm lửa xuất hiện.

Rồi những mũi tên bay đến, lửa theo mũi tên b.ắ.n vào doanh trướng, ngọn lửa lan rộng, thiêu rụi lớp vải bên ngoài.

Trong lòng ta thầm kêu không ổn, lập tức lớn tiếng hô: "Quân địch tập kích ban đêm, mọi người mau dậy đi!"

Những người trong doanh trướng dần tỉnh dậy, chạy ra ngoài cầm lấy vũ khí.

Lại một mũi tên bay về phía ta, ta né tránh, cầm hồng anh thương lên, men theo bóng đêm tiến về phía trước.

Doanh trướng đã trở nên hỗn loạn, Trình Trạch Lệ và Thân Thành cũng đã phản ứng kịp, bắt đầu ổn định trật tự, lệnh cho tướng sĩ sẵn sàng nghênh địch.

Binh khí va chạm, tiếng ồn ào vang vọng khắp đêm, cùng với ánh lửa tạo thành một kỳ cảnh ở Đại mạc.

Ta đã sớm tiếp cận được vị trí của quân địch.

Sự chú ý của bọn chúng đều tập trung vào doanh trướng, đặc biệt là vào hai vị chủ tướng là Trình Trạch Lệ và Thân Thành, không hề phân tâm quan sát xung quanh.

Ta nắm chặt cây hồng anh thương trong tay, nằm sấp trên một cồn cát bên cạnh.

Phần lớn quân địch đã tiến vào doanh trướng, giờ đang giao chiến kịch liệt.

Giống như một con chim ưng bay lượn tầm thấp, chăm chú nhìn con mồi của mình, chỉ chờ một cơ hội, sẽ kết liễu con mồi.

Mà cơ hội đó chợt xuất hiện.

Ta nhanh chóng lao vút đi.

Hồng anh thương xé toang bầu trời, mang theo hơi lạnh của đêm sương, đ.â.m thẳng vào thủ lĩnh quân địch.

Máu từ tim ông ta phun trào.

Các binh sĩ địch xung quanh không ngờ đến cục diện này, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Đến khi ta rút hồng anh thương ra, thủ lĩnh của họ ngã xuống đất, họ mới phản ứng lại.

Một đám tiểu binh không có thủ lĩnh chỉ là đám ô hợp, chỉ biết vung vẩy binh khí đánh về phía ta.

Nhưng hồng anh thương của ta như một trường long múa lượn trên không trung, đánh gục từng tên một.

Cuối cùng ta cắt lấy thủ cấp của quân địch, dùng vải bọc lại, mang về doanh trướng.

"Man tộc tiểu nhân, thủ lĩnh của các ngươi đã c.h.ế.t dưới tay ta!"

Ta hô lớn, ném thủ cấp đó xuống đất, giơ ngọn đuốc lên.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía ta, rồi theo ngọn đuốc nhìn thấy cái thủ cấp đó.

Hành động này chắc chắn đã làm tăng mạnh sĩ khí của quân ta, còn những kẻ địch tập kích ban đêm thấy thủ lĩnh của mình đã chết, lập tức hoảng sợ.

Trận này bọn ta đã thắng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com