Nha Đầu Xung Hỉ

Chương 12



Trong chùa, Triệu Phùng Sinh bảo ta viết "Cả đời trôi chảy" lên tờ giấy đỏ cầu phúc. Ta suy nghĩ một lát, rồi đổi thành "Biên quan yên ổn, vạn dân an khang".

Dù sao hắn cũng không nhìn thấy.

Ta dâng giấy đỏ lên Phật tổ, chỉ cầu chư Phật rủ lòng thương xót những dân chúng vô tội bị chiến sự liên lụy.

Về đến phủ, quản gia bá bá ra đón, trông như đã đợi rất lâu.

Ông ấy mang cho ta một vò Nữ Nhi Hồng, ông ấy nói khi con gái mình ra đời, ông ấy chôn hai vò rượu, một vò để uống khi con gái cập kê, vò kia đợi đến khi con gái xuất giá thì uống.

Đáng tiếc ông ấy không thể đợi đến khi con gái xuất giá.

Ta ôm vò Nữ Nhi Hồng đó, hỏi vì sao không uống được nữa.

Quản gia cười cười, không trả lời ta, chỉ đưa cho ta một lá thư.

Lá thư đó đến từ vị tiểu ca ca đã tặng ta cây hồng anh thương, giờ huynh ấy đã đến biên quan, được thăng lên phó tướng.

Nghe tin ta cập kê, huynh ấy đã phác họa lại phong cảnh đại mạc tặng ta.

Để hối lộ quản gia chuyển thư đến tay ta, huynh ấy còn tặng ông ấy bảy mươi ba lượng bạc.

Ta cầm lá thư, nhìn bức tranh phong cảnh được vẽ bằng mực nước.

"Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên*" dần hiện ra trước mắt ta.

*Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời, Sông dài, mặt trời lặn tròn vo. (Sứ Chí Tái Thượng, Vương Duy. Bản dịch trên thivien.net)

Nếu có một ngày ta cũng có thể mang theo hồng anh thương ra biên quan g.i.ế.c địch thì tốt biết mấy.

Thân võ nghệ này bị kẹt ở kinh thành, thật sự là không có đất dụng võ.

Lá thư đó được ta cẩn thận cất giữ.

---

Bệnh tình của Triệu phu nhân ngày càng nặng.

Trước đây bà ở trên chiến trường g.i.ế.c địch đã để lại vết thương cũ, những năm gần đây lại vì Triệu Phùng Sinh mà lo lắng kinh hãi, việc Triệu tướng quân qua đời càng giáng một đòn đả kích nặng nề vào bà.

Bệnh chồng chất bệnh, thời gian Triệu phu nhân tỉnh táo ngày càng ngắn lại.

Trước đây luôn nói Triệu Phùng Sinh ốm yếu, giờ hắn đã khỏe hơn nhiều, nhưng Triệu phu nhân lại trở thành dáng vẻ ốm yếu.

Khi bà tỉnh táo, luôn thích gọi ta đến bên giường, nói ta mang lại niềm vui, nhìn vào khiến người ta vui mừng, giống như cỏ non mùa xuân, tràn đầy sức sống, khiến bà cũng có hy vọng được sống.

Ta nắm tay Triệu phu nhân, hái những bông hoa đầu xuân đặt trên đầu giường của bà.

Ta nói với bà, đợi bà khỏi bệnh, hai ta sẽ đến rừng đào phía nam thành, không gọi Triệu Phùng Sinh, chỉ có hai ta mà thôi.

Ta đã chôn hai vò rượu hoa đào ở đó, chúng ta sẽ đào lên, uống xong thì cùng nhau tỉ thí thương pháp.

Triệu phu nhân nghe xong cười lớn, rồi bà hỏi ta: "Lưu dân đã được an trí chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thì ra bà đều biết.

Bà ở hậu viện, vẫn đang bị bệnh, nhưng vẫn vướng bận đến chiến sự biên quan, vướng bận đến những hộ dân chúng mà bà từng đến, từng bảo vệ.

Ta không nói gì, ta muốn nói dối để bà yên tâm dưỡng bệnh, nhưng không thể mở miệng.

Bà không chỉ là phu nhân của phủ Tướng quân, là mẫu thân của Triệu Phùng Sinh, là bà mẫu tương lai của ta, mà còn là vị tướng sĩ năm xưa cầm hồng anh thương g.i.ế.c địch trên chiến trường.

Bà muốn biết, ta không thể giấu.

Triệu phu nhân thở dài, khóe môi nở nụ cười khổ.

"Chiêu Chiêu, ta muốn xem thương pháp của con đã luyện đến mức nào rồi."

Thế là ta dìu bà đến hậu viện.

Bà khoác áo choàng đứng đó, giống như lần đầu tiên dạy ta cầm thương.

Thời gian bốn năm, ta từ những động tác lúng túng không có quy tắc, đến nay có thể thi triển chiêu thức một cách lưu loát như mây trôi nước chảy.

Bà dịu dàng mỉm cười.

Bà đang nhìn ta, cũng đang nhìn chính mình của ngày xưa.

Bà hỏi: "Chiêu Chiêu, con có muốn ra chiến trường không?"

Ta sững người, bàn tay cầm hồng anh thương khẽ run lên.

Mỗi bước mỗi xa

Ngày hôm sau, Triệu phu nhân chống đỡ thân thể bệnh nặng vào cung.

Khi trở về, bà cầm Thánh chỉ, vẫy tay gọi ta.

Trên Thánh chỉ phong ta làm tướng lĩnh, xông lên chiến trường.

Triều đình một phen xôn xao, phần lớn tiếng nói phản đối đều nói nữ tử ra chiến trường, triều đại này chưa từng có tiền lệ.

Hoàng đế nghe tiếng oán thán ầm ĩ suốt ba ngày, chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy thì hai vị ái khanh có tiếng nói lớn nhất hãy ra chiến trường đi, dẫn theo tất cả nam tử trong nhà các khanh ra chiến trường."

Thế là tiếng than phiền biến mất.

Triệu phu nhân nghe tin này, cười hai tiếng: "Ngày xưa khi ông ta còn là hoàng tử, nói muốn giúp ta là thân nữ tử được ra chiến trường, nhưng không làm được. Giờ xem ra, cũng không phải là chuyện quá khó."

Nói xong, lại ho ra hai ngụm máu.

Ta lau nước mắt, nói: "Vậy phu nhân phải nhanh chóng khỏe lại, phải nhìn con lấy được thủ cấp của kẻ địch, khải hoàn trở về."

Triệu phu nhân gật đầu.

Thế nhưng thân thể bà vẫn ngày càng yếu đi, cho đến đầu đông năm thứ ba, bà nôn ra một chậu máu.

Triệu Phùng Sinh đút từng muỗng từng muỗng thuốc cho bà, nhưng Triệu phu nhân không thể uống nổi nữa.

Triệu Phùng Sinh nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên trì đi sắc thuốc, Triệu phu nhân nôn ra một ngụm, hắn lại tiếp một ngụm, cho đến khi bà miễn cưỡng uống hết bát thuốc theo lời đại phu dặn.

Hắn sợ hãi tột độ, giống như khi Triệu tướng quân qua đời, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com