Nhà Của Gia Gia

Chương 24



Tôi nhìn chiếc tủ lạnh ở quê đã bị nhét đầy ắp, lại nhìn cốp xe phía sau chật ních rau củ.

“Bác sĩ Cố, rau nhà anh đúng là mắc thật đấy.”

“Đắt gì mà đắt, nụ cười của người ta còn quý hơn ngàn vàng.” – Anh cười, nắm tay tôi dạo bước trên con đường làng.

“Anh đối xử với em tốt thế này, chắc chắn có ý đồ gì đó, nói mau!”

“Anh có ý đồ á?” – Anh vừa cười vừa véo má tôi – “Rõ ràng là ai kia có ý đồ trước, câu được anh rồi còn nói anh không có lương tâm.”

“Ai không có lương tâm? Em có bắt anh ngủ sofa đâu, cũng chẳng bắt anh ngủ phòng trẻ em mà?”

Anh bất lực thở dài, “Ngủ đâu không quan trọng, quan trọng là ngủ như thế nào.”

Ngủ như thế nào? Đúng là không đứng đắn mà.

“Đồng nghiệp anh có biết anh như thế này không?” Tôi thật sự cạn lời. Ai mà ngờ bác sĩ Cố lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường, sau giờ làm lại có bộ mặt khác hẳn thế này.

“Họ đâu phải em, sao biết được?” – Anh kéo tôi lại hôn một cái, “Mặt khác của anh, chỉ cho em xem, miễn phí còn thêm ưu đãi, đối xử tốt với anh chút đi, hửm?”

“Tưởng ai thèm…” – Tôi mắng anh không đứng đắn.

“Anh vừa chuyển khoa, sắp bị điều đến khoa nội rồi.”

“Hả? Khi nào vậy?”

“Tuần sau.”

“Sao thế?”

“Khoa nội không mệt như cấp cứu, quan trọng là có nhiều thời gian hơn. Em sắp sinh rồi, không có anh chăm sao được.”

Anh vừa nói vừa cúi xuống nghe động tĩnh trong bụng tôi.

“Em cũng có thể tự chăm mình mà, lại còn có mẹ anh nữa.”

Tôi chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày Cố Tiêu vì tôi mà đổi khoa, dù sao anh luôn đam mê với cấp cứu.

“Nó đá anh.” – Anh đột nhiên nhíu mày nghiêm túc.

“Thằng nhóc thối, đá anh thì được, đá mẹ là không xong đâu, ngoan chút!” – Anh làm bộ làm tịch vỗ vỗ bụng tôi.

“Anh làm gì đấy?” – Tôi gạt tay anh ra – “Sao anh biết là con trai? Không được trọng nam khinh nữ.”

“Nếu là con gái… anh không dám mắng đâu. Không nỡ.” – Anh nhìn tôi đầy tủi thân.

Cố Tiêu, sao càng ngày càng trẻ con vậy?

“Đúng rồi, anh có thứ này muốn nhờ em giữ.”

“Cái gì?” – Anh nhét vào tay tôi một chiếc thẻ ngân hàng.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Ý gì đây? Bác sĩ Cố?” – Tôi cười hỏi, “Muốn hối lộ em à? Nói cho anh biết nhé, chị đây đóng cửa trái tim rồi. Trừ khi…”

Trừ khi có tám múi cơ bụng mới dụ được tôi.

“Vậy em xem thử đủ không.”

Tôi cầm điện thoại, đăng nhập tài khoản ngân hàng. Nhìn số tiền trong tài khoản, mắt tôi bỗng sáng rực.

“Anh sao lại… sao lại có nhiều tiền thế này?” Tôi nói mà lắp bắp.

“Là tiền thưởng hồi đi học, tiền lương, tiền thưởng ở bệnh viện, anh chưa xài tới, cũng chẳng có ai để xài cho… nên cứ để dành thôi.”

Trời ơi, nghe xem, đúng kiểu khoe ngầm!

Sao anh không nói sớm, làm tôi mua đồ em bé mà tính từng đồng từng cắc, cứ tưởng anh chẳng có tiền.

Tôi xúc động đến mức…

“Cố Tiêu, hình như… hình như em bị són tiểu rồi?” – Tôi thấy có gì đó không ổn.

Anh lập tức cúi xuống xem, thấy quần tôi ướt một mảng.

“Vỡ ối rồi.” – Anh nói xong liền bế tôi lên, chạy như bay.

“Này, anh đừng chạy nhanh thế…” – Tôi bắt đầu hoảng.

Cố Tiêu vội vàng lái xe đưa tôi đến bệnh viện, thẳng tới khu nội trú.

Đến nơi, mẹ anh và mẹ tôi ở lại chăm tôi. Anh thì cầm kết quả kiểm tra đi bàn với đồng nghiệp để đưa ra phương án.

Cuối cùng, anh quyết định: sinh mổ.

“Ngôi thai không thuận, đầu thai quá lớn, sản đạo hẹp, dây rốn quấn cổ…” – Anh bình tĩnh nói – “Anh không muốn em và con phải chịu bất kỳ rủi ro nào, anh tin vào d.a.o mổ hơn. Mổ đẻ rủi ro thấp hơn, em tin anh nhé.”

“Ừm.” – Tất nhiên tôi tin anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chưa bao giờ tôi tin anh đến vậy.

Anh là bác sĩ, giao tính mạng cho anh, tôi rất yên tâm.

Mổ lúc 10 giờ tối, gây tê tủy sống. Trong lúc phẫu thuật, bác sĩ gây mê cứ nói chuyện với tôi để tôi bớt căng thẳng.

“Chồng cô lừa tụi tôi ghê quá. Hồi trước nói anh em sống độc thân cả đời, giờ âm thầm có con luôn rồi.”

“À… cái này…” – Không thể trách tôi được mà!

“Cậu thảm bằng tôi à?” – Bác sĩ mổ không vui nói.

“Thằng nhóc Cố Tiêu kia làm bác sĩ mấy năm rồi, lại bảo tôi khâu vết mổ cho đẹp một chút, lệch một milimét là dọa bẻ gãy chân tôi, còn hỏi tôi có thể khâu thành hình nơ bướm không?”

“Đùa đấy à? Nơ bướm luôn?” – Cả bác sĩ lẫn y tá trong phòng mổ đều bị chọc cười.

“Thật là… đúng là tên cuồng vợ.”

“Chị dâu à, thằng Cố Tiêu này chỉ có chị mới trị nổi, về trị nó giùm tụi tôi đi, nó kiêu đến nỗi tụi tôi không sống nổi nữa rồi.”

“À… được.” – Tôi gật đầu lặng lẽ.

Khoảng nửa tiếng sau, một tiếng khóc chói tai của trẻ sơ sinh vang lên trong phòng mổ, tim tôi như được hạ xuống.

“Đứa nhỏ này trắng trẻo thật đấy, thằng Cố Tiêu đúng là lời to rồi.”

“Chú ý lời nói!” – Có người nhắc.

“Chị dâu à, ý tôi là em bé rất khỏe mạnh, là con trai.” – Bác sĩ cười hớn hở bế đến cho tôi xem.

“Ừm.” – Khi con được đặt cạnh mặt tôi, nước mắt tôi bỗng trào ra.

Cố Gia, Gia Gia… em bé của tôi.

Ca mổ diễn ra suôn sẻ, tôi được đẩy ra khỏi phòng. Mẹ tôi, Cố Tiêu và mẹ anh đều đứng ở cửa đợi.

“Nhìn cục cưng của con kìa, thằng nhóc mập mạp đáng yêu biết bao.” – Mẹ chồng tôi bế đứa nhỏ đến cho tôi xem.

“Có đau không?” – Cố Tiêu nắm tay tôi hỏi.

“Không đau.” – Được gây tê nên thật sự không thấy gì.

“Vậy là tốt rồi.” – Anh nói xong thì quay mặt đi, lén lau nước mắt.

“Thấy chưa, chẳng có chí khí gì cả, lúc chưa thấy con ra, cứ đi tới đi lui ngoài kia, làm mẹ phát bực.” – Mẹ anh cằn nhằn kể.

Tôi không nói gì, chỉ đưa tay nắm lấy tay anh. Anh quay lại, luôn nắm tay tôi, cùng tôi vào phòng bệnh.

Suốt đêm, anh ở cạnh bên giường tôi.

Con khóc, thay tã là mẹ chồng lo, còn anh thì đứng cạnh học hỏi, pha trà rót nước, chạy tới chạy lui.

Bận bịu một lúc, hai ông bà lớn tuổi chịu không nổi nên về khách sạn nghỉ ngơi, chỉ còn Cố Tiêu ở lại với tôi và con.

“Em có mệt không? Ngủ một lát đi?” – Anh ngồi cạnh hỏi tôi.

Toàn thân tôi vẫn còn lâng lâng vì thuốc tê chưa tan.

“Có một chút, còn anh thì sao?”

“Anh không mệt.” – Anh cười nói – “Thức trắng biết bao đêm, cuối cùng cũng có một đêm là vì chính mình.”

“Ừm…” – Tôi mơ màng, không nói gì thêm, chỉ nghe anh tiếp tục.

“Gia Gia, cảm ơn em.”

“Ừm.”

“Anh có nhà rồi, có em và bé Cố Gia.”

“Ừm.”

Trong lòng tôi tràn đầy xúc động.

Tôi cũng vậy, nhờ có anh, tôi đã có mái ấm nhỏ của riêng mình. Cuộc sống lại thấy hy vọng, từng ngày phía trước chỉ có thể ngày càng tốt đẹp hơn.

“Anh yêu em.” – Anh hôn nhẹ lên trán tôi.

Tôi không trả lời, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi nơi khóe mắt.

“Ừm, em cũng vậy.”

Gia Gia cũng đã có một mái nhà rồi.

 

~Hoàn~


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com