Ba tôi về nhà, nhìn thấy Cố Tiêu thì vô cùng kinh ngạc.
“Ba.” Cố Tiêu gọi một tiếng “ba” dứt khoát.
“Ừ.” Biểu cảm của ba tôi trông khá gượng gạo, nhưng khi bước đến giúp tôi cầm bưu phẩm, tôi lại thấy hốc mắt ông đỏ lên. Ông chắc là đang vui.
Trên đường ba người chúng tôi lái xe về quê, lúc đầu ba tôi còn hơi khách sáo.
Cố Tiêu là kiểu người lạnh lùng, nhưng chỉ là lạnh thôi, chứ không phải kiểu không biết tìm chuyện để nói.
“Nhà kia nhìn cũng đẹp đấy.”
Anh chỉ vào một căn nhà xây kiểu biệt thự bên đường quê.
“Xây mấy năm trước rồi, trước đây là nhà đất, động đất xong sập mất, nên xây lại.”
Ba tôi hứng thú hẳn, “Dạo này thay đổi nhiều lắm, cậu nhìn bên kia kìa, hồi xưa là cái ao, bọn trẻ trong thôn mùa hè toàn ra đó tắm, giờ thì đổ hết thành đường rồi.”
“Ồ?” Cố Tiêu nhìn tôi đầy hứng thú, “Hồi nhỏ Gia Gia cũng từng đi à?”
“Đi chứ, một cô bé lớn tướng còn ra đấy tắm, kết quả bị người ta nhặt mất quần áo, ngâm mình trong nước cả buổi, đến khi bị người trong thôn phát hiện mới tới báo tôi mang quần áo ra cho nó.”
Ba tôi kể chuyện xấu hổ của tôi hồi nhỏ mà chẳng chút ngại ngùng.
Mặt tôi lập tức đỏ ửng.
“Thế à? Lúc đó cô ấy bao nhiêu tuổi?” Cố Tiêu cố kiềm chế nụ cười.
“Khoảng năm, sáu tuổi.” Tôi trả lời qua loa.
“Học lớp sáu rồi mà, sao lại năm, sáu tuổi? Lúc đó đã mười hai rồi.” Ba tôi chỉnh ngay lập tức.
Tôi: …
“Ba…”
“Mười hai tuổi thì cũng lớn thật rồi.”
Cố Tiêu ngồi phía trước cười đến nỗi cả người run lên.
Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong. Thôi xong, tôi không muốn nói gì nữa.
Trên đường, chủ yếu là ba tôi nói không ngừng, kể đủ chuyện hồi nhỏ của tôi, còn Cố Tiêu thì im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, cười nhẹ, hoặc hỏi vài câu.
Tôi lại cảm thấy mình như người thừa.
Chuyện xấu của tôi, hai người họ có thể nói cả đêm.
Về đến nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn cơm canh, nhưng trong nhà không thấy bóng dáng Trần Ngọc đâu.
“Ngọc Nhi đâu rồi?” Ba tôi hỏi.
Ánh mắt mẹ tôi tránh né, “Ở trong phòng.”
“Sắp ăn cơm rồi, còn ở trong phòng làm gì, gọi nó ra đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Ba tôi vừa nói vừa định đi gọi người. Mẹ tôi lại lộ vẻ khó xử.
Tôi cảm giác có gì đó không ổn.
“Bố mẹ cứ đi rửa tay trước, con gọi nó.”
Tôi cầm theo một lon sữa bò hiệu Wangzai, cùng mẹ đi về phía phòng.
“Trần Ngọc, mở cửa đi, là chị đây.” Tôi gõ cửa.
Cánh cửa rất lâu sau mới mở, chỉ hé ra một khe nhỏ.
Bình thường nếu tôi mang về Wangzai, con bé chắc chắn sẽ cười tít mắt.
Do chứng động kinh ảnh hưởng đến phát triển não bộ, nên dù năm nay đã mười tuổi, trí tuệ của nó vẫn chỉ như một đứa bé một, hai tuổi, lại không biết nói.
Tôi đẩy cửa vào, thấy con bé co rúm trong góc, trông rất sợ hãi.
Tôi đưa lon sữa cho nó, nhưng nó không hề giơ tay đón lấy.
Tôi chưa từng thấy nó như vậy bao giờ.
Tôi nhìn mẹ, “Có chuyện gì vậy?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Mẹ tôi không nói gì, liếc nhìn ra cửa, rồi nhỏ giọng nói với tôi:
“Gã đàn ông độc thân trong thôn… đánh em con.”
“Đánh á?” Tôi nhìn Trần Ngọc.
Mấy năm nay, dù trí tuệ không phát triển, nhưng nó đã cao gần 1m60, lông mày rậm, mắt to, thân hình cũng…
Nghĩ đến đây, tim tôi như thắt lại.
“Chỉ đánh thôi sao, hay là còn chuyện gì khác?” Tôi thấp giọng hỏi.
Mẹ tôi rõ ràng bị dọa sợ, vội vàng bịt miệng tôi, “Chỉ… chỉ là…”
“Nói thật đi!” Tôi kìm chế cơn giận.
“Nó ra hiệu với mẹ… nói là bị sờ.” Mẹ tôi vừa nói, nước mắt đã tuôn ra.
Tôi lập tức nổi lửa trong người.
“Con đừng nói với ba con, ông ấy mà biết, chuyện này bung ra, con bé còn sống nổi không, còn mặt mũi nào…”
“Cũng đừng nói với Tiểu Cố, người ta sẽ nhìn em con ra sao, nhìn con ra sao…”