Đợi đến khi đám đông dần giải tán, tôi mới gọi điện báo cảnh sát.
Về đến nhà, tôi hỏi ba thì mới biết rõ mọi chuyện.
Thật ra thôn họ Hướng bị loại khỏi danh sách giải tỏa không liên quan gì đến ba tôi cả, nhưng ông đã biết kết quả từ sớm.
Nguyên nhân là do làng họ Hướng lén xả thải, làm ô nhiễm ruộng rau của làng khác, bị người ta tố cáo.
Nhưng ba tôi còn nói thêm Hướng Chí Viễn bây giờ thật sự chỉ có thể ở nhà ăn bám vì anh ta đã bị sa thải rồi.
14
Ngay khi tốt nghiệp, Hướng Chí Viễn đã tham gia chương trình thu hút nhân tài và được nhận vào làm kỹ sư kỹ thuật cho một công ty nước ngoài.
Nhưng thực ra bây giờ người giỏi đâu còn thiếu, mà với một người không có nền tảng học tập ở nước ngoài như Hướng Chí Viễn, anh ta chẳng có chút lợi thế nào khi đi phỏng vấn cả.
Chỉ là anh ta không hề biết, công ty đó chính là của gia đình của chị dâu tôi.
Tôi thấy anh ta vất vả quá nên nhờ chị dâu nói một tiếng để anh ta được nhận vào.
Sau đó anh trai tôi thấy anh ta ít nói, không hợp làm ở môi trường đòi hỏi giao tiếp nhiều nên chuyển anh ta sang một bộ phận chuyên nghiên cứu khoa học, không cần quan hệ xã hội.
Nhờ vậy mới có được công việc tưởng chừng như ổn định và thu nhập cao hiện tại của anh ta.
Vì không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông, nên tôi chưa từng nói sự thật này với anh ta, và tôi cũng nghĩ đó chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng để nhắc tới.
Sau này, anh tôi chẳng cần bàn bạc với tôi đã trực tiếp tìm ra vài kẽ hở trong quá trình làm việc của anh ta. Hướng Chí Viễn từ trước đến nay luôn sống kiểu thụ động, chỉ chăm chăm chấm công rồi về.
Anh tôi liền thẳng thắn tuyên bố sa thải.
Hướng Chí Viễn ban đầu còn định kiện ra tòa lao động nhưng không có bằng chứng rõ ràng, sự việc hoàn toàn bất lợi.
Sau khi mất việc, anh ta cũng thử xin một số công việc khác nhưng vì tính cách hướng nội, không biết cách ăn nói lại luôn nghĩ mình là tiến sĩ thì trời sẽ rơi bánh bao, đi đâu cũng được người ta săn đón.
Nhưng thực tế xã hội hiện giờ đâu có thiếu người học cao như thế.
Thế là anh ta lận đận mãi lại còn bị tung tin lùm xùm chuyện gia đình trước đó, nên chẳng công ty nào chịu nhận.
Mấy công ty nhỏ thì lương thấp, chính sách bảo hiểm cũng không hoàn thiện mà Hướng Chí Viễn đã quen với môi trường công ty nước ngoài, thành ra mắt cao hơn đầu, không coi mấy chỗ đó ra gì.
Kết quả là sau vài lần thử rồi thất bại, anh ta hoàn toàn suy sụp.
Cuối cùng Hướng Chí Viễn chỉ đành ở nhà ăn bám ba mẹ, không còn muốn ra ngoài tìm việc nữa.
Sau đó, gia đình anh ta lại tìm đến tôi nhưng lần này họ thậm chí không thể bước qua cánh cổng nhà tôi.
Đến lúc đó, ba mẹ Hướng mới nhận ra nếu không phải năm xưa tôi tình cờ gặp Hướng Chí Viễn khi còn đi học thì hai người ở hai tầng lớp khác nhau như chúng tôi có lẽ chẳng bao giờ quen biết, càng không thể đính hôn.
Còn Hướng Chí Viễn thì lúc này mới bừng tỉnh. Trước đây, nhà tôi đối xử tốt và tôn trọng anh ta chẳng qua là vì tôi yêu anh ta, nên họ mới nể mặt anh ta đôi phần.
Nhưng một khi tôi không còn yêu nữa thì anh ta chẳng là gì cả.
Tôi ra vào đều có tài xế đưa đón, xe đậu trong bãi riêng, gần như chẳng bao giờ chạm mặt nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba mẹ Hướng vẫn không chịu từ bỏ, ban đầu bọn họ còn lấy tình cảm ra nói chuyện nhưng tôi chẳng hề lay động.
Sau đó bọn họ lại kiện ra tòa, còn lên mạng bày trò lôi kéo dư luận.
Nhưng may thay thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền và thời gian.
Họ kiện tôi thì tôi mời luật sư giỏi nhất ra đối phó, bản thân không cần xuất hiện.
Họ làm loạn trên mạng thì tôi chỉ cần chi chút tiền là mọi tin tức biến mất không còn dấu vết.
Không những vậy, họ làm loạn một lần, tôi kiện lại một lần vì tội vu khống và cố ý gây tổn hại danh tiếng.
Tôi muốn thứ xem ai mới là người không chịu nổi bị hao mòn.
Sau này, khi tôi đã có mối quan hệ mới, bắt đầu hẹn hò với một người môn đăng hộ đối, nhà họ Hướng cuối cùng mới chịu bỏ cuộc.
Một năm sau, tôi lại một lần nữa đính hôn.
Trong buổi tiệc tổ chức tại khách sạn năm sao giữa trung tâm thành phố, tôi lại gặp Hướng Chí Viễn.
Thì ra gia đình anh ta đã không thể tiếp tục sống ở làng Hướng Gia, bị dân làng đuổi đi.
Vì những vụ kiện tụng và khoản bồi thường, nhà họ Hướng nợ nần khắp nơi, thậm chí còn bị liệt vào danh sách “người mất uy tín”.
Ba mẹ Hướng đã lớn tuổi mà vẫn phải lên thành phố làm thuê trả nợ.
Cô em chồng thì đành phải đến trường nội trú ở vùng sâu vùng xa, cả năm không về được nhà một lần.
Còn Hướng Chí Viễn lại bắt đầu chạy khắp nơi tìm việc, mùa đông thì quá lạnh, buổi trưa không có chỗ nghỉ ngơi, đành vào đại sảnh khách sạn gật gù ngủ gật.
Tết năm nay, tôi với bạn trai bàn nhau đến thăm hai bên gia đình coi như thể hiện sự kính trọng.
Khi tôi nhìn thấy Hướng Chí Viễn, tôi vừa định cất tiếng chào, nhưng Hướng Chí Viễn đã vội vã rời đi.
Chiếc áo khoác mỏng trên người anh ta vẫn là cái tôi mua cho từ hồi đại học.
“Bạn em à? Có cần anh sắp xếp cho cậu ta một công việc không?”
Vị hôn phu vừa khoác áo khoác lên người tôi, vừa thấp giọng hỏi.
Tôi khẽ lắc đầu.
“Không cần đâu, anh ta không xứng.”
Năm nay là một mùa đông ấm áp, nắng ngoài trời thật dịu dàng.
Tôi quấn chặt áo khoác, bước lên xe, và cứ thế, lướt qua Hướng Chí Viễn đang đứng bên lề đường.
Tôi sinh ra là để tận hưởng cuộc sống, cần gì phải hạ mình đi lấy lòng người khác?
Trước kia là tôi mù quáng, không hiểu thế nào là môn đăng hộ đối.
Nhưng không sao, từ giờ trở đi, hạnh phúc của tôi đang mỉm cười vẫy gọi!
(Hoàn)
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD