"Nghe nói thánh vật Phật quốc hận khắc cốt, yêu khắc cốt, có thể sửa mệnh."
"Cho nên sau khi Tống Sơn chết, ngươi đã dùng tà thuật gì để hại ta?"
Mỗi câu mỗi chữ của Tuyên vương quanh quẩn trong Xuân Sơn Lâu trống trải, khiến cho người ta rùng mình."
"Từ khi Xuân Sơn Lâu tà khí này lập ra đến nay, dường như mỗi ngày ta đều đang dần mất đi thứ gì đó."
"Giống như từng có rất nhiều người thần phục ta, nhưng sau khi ngủ một giấc dậy, ta lại không tìm thấy người có thể tin tưởng. Ta là vua tương lai của Ninh quốc, ta không nên cô đơn như vậy."
Ngươi không nên?
Vậy ai nên?
Tống Sơn à?
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng chính xác.
Nếu ngươi không sợ hắn thì sẽ không có kết cục như hôm nay.
Ta không thể nhịn nữa: "Nếu ngài tin Tống Sơn, hai người cùng đại thắng Bắc Lương, ta nghĩ lúc đó hắn sẽ phò trợ ngài như Thái tử lúc xưa."
"Hắn trung thành với lý tưởng, không phải thần phục trước quân vương nào cả, mà là thái bình thịnh thế, sông núi bình yên."
"Hoàng đế bảo ngài treo chữ của Tống Sơn ở thư phòng vì muốn có một ngày ngài sẽ thành tâm hối hận, nếu không ngài sẽ mãi là kẻ cô đơn."
"Ngài mãi mãi không xứng có được Tống Sơn cùng ngài bảo vệ giang sơn."
Tuyên vương cúi đầu cười khẽ: "Giọng điệu ngươi nói chuyện rất giống Tống Sơn."
"Ta thấy thay vì treo chữ của hắn trong thư phòng, không bằng đặt ngươi ở cạnh ta sẽ thích hợp hơn."