Người Yêu Cũ Của Tôi

Chương 2



Cố Dữ Niên chẳng hề ngây thơ chút nào. Tôi hiểu rõ hơn ai hết, bình thường anh ôn nhu lịch lãm bao nhiêu, trong chuyện ân ái lại càng biết cách khiến người ta mê mệt bấy nhiêu.

 

Một đêm ái ân nồng cháy. Cơ thể này, con người này, tôi đã nhung nhớ suốt ba năm trời.

 

Việc nhà họ Trình năm đó lạ lùng đưa tôi về, hoàn toàn không phải do Trình Bội lương tâm cắn rứt hay tình phụ tử muộn màng thức tỉnh. Mà là để tôi thay thế Trình Uyên kết hôn.

 

Nhà họ Lục, một gia tộc danh giá ở kinh đô, có một cậu thiếu gia mười sáu tuổi bị tai nạn xe cộ, trở thành người thực vật. Các chuyên gia hàng đầu trong và ngoài nước đều đã bó tay. Sau đó, có một vị cao nhân ẩn dật chỉ điểm rằng bát tự của cậu thiếu gia quá nhẹ, cần tìm một người có mệnh cách tốt để trấn yểm, hơn nữa còn phải là người môn đăng hộ đối.

 

Nhà họ Lục chỉ còn cách coi như ngựa c.h.ế.t mà chữa, ra thông báo khắp cả nước tìm kiếm bát tự của các tiểu thư danh môn vọng tộc. Nếu có duyên kết thành thân, họ nguyện ý tặng không 3% cổ phần của tập đoàn Lục Thị. 

 

Trình Uyên nằm trong danh sách đó. Nhưng cô ta nhất quyết không chịu kết hôn với một người chưa đủ tuổi. Nói là kết hôn, nhưng gọi là xung hỉ thì đúng hơn.

 

Trình phu nhân đương nhiên cũng không đành lòng để cô con gái cưng chiều suốt hai mươi mấy năm phải chịu đựng sự tủi nhục này.

 

Người bố trên danh nghĩa của tôi tham lam quyền thế và tiền bạc, lại không muốn để vuột mất số cổ phần sắp đến tay.

 

Thế là, từ một góc khuất nào đó trong ký ức, ông ta nhớ ra rằng mình còn có một đứa con riêng đang lưu lạc bên ngoài như tôi.

 

Thật trùng hợp, bát tự của tôi lại còn hợp với điều kiện hơn cả Trình Uyên. Con gái được giữ lại, cổ phần cũng có, tất cả đều vui vẻ. Từ đầu đến cuối, chẳng một ai hỏi xem tôi cảm thấy thế nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có lẽ sợ tôi bỏ trốn, hai tháng đầu sau khi về nhà họ Trình, họ đã phong tỏa tin tức rất kín, không hề hé lộ với tôi dù chỉ một lời.

 

Khoảng thời gian đó, tôi và Cố Dữ Niên rất gần gũi. Anh ấy đẹp trai, dịu dàng, chu đáo lại rất biết giữ khoảng cách. Ở bên cạnh anh ấy, tôi cảm thấy rất thoải mái, bất kỳ người phụ nữ nào cũng khó lòng mà không rung động.

 

Chúng tôi yêu nhau một cách tự nhiên, tình cảm nồng nàn và trao nhau những cái ôm ấm áp. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Người nhà họ Trình sau khi biết chuyện đã nổi cơn thịnh nộ, giam lỏng tôi ở nhà, cắt đứt mọi liên lạc của tôi với thế giới bên ngoài.

 

Một tuần sau, tôi bị cưỡng ép đưa lên xe hoa. Trình phu nhân vuốt chiếc áo khoác lông chồn, lạnh lùng nhìn tôi: "Có thể bước chân vào nhà họ Lục là một vinh hạnh lớn lao. Nếu cô đủ thông minh, thì đừng bao giờ quên ơn nhà họ Trình."

 

Trình Uyên che miệng cười khanh khách: "Em gái cứ yên tâm, bên anh Cố để chị giải thích cho. Được ngủ với thiếu phu nhân nhà họ Lục, lẽ ra anh ta phải thấy vinh dự mới đúng."

 

Trình Bội đắc ý vênh mặt, nghe thấy những lời đó liền khinh bỉ cười lạnh một tiếng: “Cái thứ Cố Dữ Niên là cái thá gì, đến xách dép cho nhà họ Lục còn không xứng."

 

Bọn họ ngang nhiên chà đạp lên lòng tự trọng của tôi, không những thế còn sỉ nhục cả Cố Dữ Niên.

 

Tôi vĩnh viễn không thể nào quên được bộ mặt ghê tởm của chúng lúc đó, và cả chiếc Bentley màu đen đuổi theo theo sát xe hoa suốt chặng đường dài.

 

Từ Hải Thành đến tận kinh đô, từ ngày đến đêm. Đến nhà họ Lục, khi tôi bước vào cửa đã không hề ngoảnh đầu lại, còn Cố Dữ Niên thì vẫn không xuống xe.

 

Ngày đầu tiên đặt chân đến nhà họ Lục, tôi đã không được chào đón. Khi tôi dâng trà, mẹ của cậu thiếu gia nhà họ Lục, cũng chính là mẹ chồng trên danh nghĩa của tôi, lạnh lùng suốt cả buổi.

 

"Tôi biết cô có bạn trai. Chuyện trước đây tôi không muốn truy cứu, nhưng một khi đã bước chân vào nhà họ Lục, cô phải biết giữ bổn phận. Nếu bị phát hiện làm chuyện gì ô uế gia phong, tôi tuyệt đối không tha thứ."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com