Đồng tử của A Lục co rút lại, không kịp suy nghĩ nhiều, nàng lập tức nhảy xuống từ lầu hai, ôm lấy đứa trẻ rồi nhanh chóng rời khỏi đường lớn.
Nàng biết võ công, lại không hề tệ, việc cứu một đứa trẻ đối với nàng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Xe ngựa của Bát hoàng tử đã đi qua dòng người đông đúc.
A Lục ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt đầy giận dữ của Sở Du Du đang nhìn xuống phía mình, tựa như một ngọn giáo sắc nhọn đ.â.m thẳng vào trong lòng nàng.
Đứa trẻ đang ở trong lòng A Lục vùng vẫy thoát ra, rồi liền la lớn lên:
“Đồ phiền phức nhà ngươi. Có người đã nói với ta rằng nếu như ta chặn được tân lang, họ sẽ cho ta rất nhiều bạc. Giờ thì ngươi đã phá hỏng hết mọi chuyện rồi.”
Tiếng nhạc lễ đã dần xa, dòng người cũng đã tản đi hết, chỉ còn lại một mình A Lục đứng ngẩn người ra tại chỗ, bất động.
Thì ra, thứ mà nàng vẫn luôn tin tưởng, rằng “nhân sinh vốn bình đẳng”, trong mắt của nhiều người lại chẳng hề quan trọng đến thế.
So với sự bình đẳng, có lẽ bọn họ chỉ quan tâm đến việc ngày mai có được no bụng hay không mà thôi.
Thiên hạ này đã phải chịu khổ vì đám quyền quý từ rất lâu rồi.
Ban đầu, A Lục chỉ mong muốn được sống một cuộc đời đường đường chính chính dưới ánh mặt trời, nhưng khi ánh sáng ấy thực sự chiếu tới, trong lòng nàng vẫn cảm thấy trống rỗng đến lạ thường.
Có lẽ, nàng nên cố gắng thêm một chút nữa. Những gì nàng có thể làm được, tuyệt nhiên không chỉ dừng lại ở đây.
6.
Trở về phủ tướng quân, nha hoàn thân cận của Sở Du Du là Kiểu Nhi đã tìm đến A Lục, gương mặt đầy vẻ hả hê nói:
“Xem ra lần này ngươi thật thảm rồi, dám phá hỏng việc tốt của tiểu thư, nàng ấy đã ra lệnh cho ngươi phải quỳ một đêm trên đống mảnh sứ vỡ đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ta nghiêng người sang một bên, để cho A Lục có thể nhìn thấy rõ đống mảnh sứ đang được đặt ở giữa đại sảnh.
A Lục không nói một lời nào, dưới ánh mắt đầy đắc ý của Kiểu Nhi, nàng lặng lẽ quỳ xuống.
Những mảnh sứ sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, đau đớn vô cùng, nhưng A Lục vẫn cố gắng giữ cho mình không hề run rẩy.
Mồ hôi lạnh tuôn rơi như tắm, nhưng nàng vẫn giữ thẳng lưng, gắng gượng cho đến tận nửa đêm.
Trong cơn mê man, A Lục thấy Cửu hoàng tử đang bước tới trước mặt mình.
Hắn thở dài một tiếng, rồi nói:
“Ngươi thông minh đến như vậy, sao lại có thể để sẩy chân trong một chuyện nhỏ nhặt thế này chứ?”
Những ngày trước đó, A Lục từng bày mưu tính kế cho Sở tướng quân, hắn cũng có mặt ở đó. Kể từ đó, cách đánh giá của mọi người về nàng dường như cũng đã có chút thay đổi.
Nhưng ánh mắt mà họ nhìn nàng, tất cả đều chất chứa hai chữ “đáng tiếc”.
Đáng tiếc nàng không phải là một nam nhân.
Đáng tiếc nàng không thể nào bước chân lên chốn triều đình để phò tá giang sơn.
Đáng tiếc, cho dù nàng có văn thao võ lược đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng vẫn chỉ là một nữ nhân, phải bước vào con đường hôn nhân mà thôi.
Bọn họ cảm thấy tiếc nuối cho nàng, mà A Lục cũng cảm thấy tiếc nuối cho chính bọn họ.
Rõ ràng mang thân phận nam nhi, tại sao lại không dám dấn bước lên chốn triều đường, để thực hiện những chí lớn của đời mình.
Chẳng lẽ là vì bọn họ không muốn làm vậy sao.
A Lục thân là một nữ nhi mà còn có thể làm được đến thế này, vậy mà thứ mà bọn họ vẫn luôn tự hào – thân phận nam tử – lại chẳng thể nào giúp họ vượt xa được nàng.