Màn đêm buông xuống, một nhân viên ôm hũ tro cốt đi ra ngoài.
”Người chết Thư Vãn đã hỏa táng xong, ai là người thân của cô ấy mời lên lấy tro cốt về.”
Vệ sĩ của Cố Cảnh Thâm lập tức tiến lên lấy tro cốt và giấy chứng nhận thân phận về.
Sau khi nhận lấy, vệ sĩ đưa hũ tro cốt cho Cố Cảnh Thâm đã không còn phản ứng gì.
”Cố tổng, nên mang Thư tiểu thư về nhà thôi, nếu cô ấy không nhớ đường về nhà sẽ trở thành…”
Trở thành cô hồn dã quỷ.
Vệ sĩ không dám nói câu này ra, chỉ sợ nói rồi lại kích thích Cố Cảnh Thâm.
Đôi mắt đỏ ngầu từ từ chuyển lên hũ tro cốt.
Nghĩ đến việc một người còn sống sờ sờ lại trở thành một nắm tro trong khoảng thời gian ngắn, anh ta chỉ cảm thấy bản thân không đủ dũng khí để nhận lấy.
Lúc này đang mưa rất to, to giống như đêm Cố Cảnh Thâm bị tai nạn xe cộ vậy, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất.