[Còn nữ phụ kia nữa, rõ ràng là chính thất, mà diễn như thể tiểu tam ấy? Ai hiểu nổi?]
10
Cố Văn Lâm lại dẫn tôi về nhà tôi chơi, lần này Giang Tuyết cũng đi theo.
Vừa vào sân, cửa cổng vừa đóng lại, Giang Tuyết đã nhào vào lòng Cố Văn Lâm.
Khi nhìn về phía tôi, trong mắt cô ta tràn đầy vẻ đắc ý và khiêu khích.
Tôi thì hoàn toàn chẳng để tâm, cứ một mình lục lọi trong sân, hết bới chỗ này lại đào chỗ kia, khiến sân nhà rối tung như vừa bị càn quét.
Trên đường về, Cố Văn Lâm định nắm tay tôi.
[Nam chính định đóng vai chồng yêu thương vợ trước mặt dân làng sao?]
[Nhìn kìa nhìn kìa, nữ phụ lại sắp phát điên rồi.]
Bỗng sau lưng vang lên tiếng “Aiya” đau đớn.
Giang Tuyết ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm lấy cổ chân, dáng vẻ vừa tội nghiệp vừa yếu ớt.
Nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, như thể chỉ chờ rơi xuống.
Đúng là một bức tranh “mỹ nhân yếu đuối” sống động.
Cố Văn Lâm xót xa đến mức chẳng màng tiếp tục màn kịch ân ái với tôi, bế thốc Giang Tuyết lên chạy về nhà cô ta.
Vợ trưởng thôn và thím Vương hàng xóm đứng phía sau lao ra nói câu nào cũng như đang móc mỉa:
"Nữu Nữu này, chồng con sắp bị cướp rồi đó."
"Đáng thương thật đấy, cha mẹ thì mất, giờ đến chồng cũng không giữ nổi."
[Mấy bà dân làng này thật sự quá đáng, nói chuyện đúng kiểu chua ngoa cay nghiệt.]
Tôi giả vờ tủi thân chạy một mạch về nhà.
Miệng lưỡi thế gian, cứ để họ nói, tôi càng thích nghe.
Đêm đó, mặc kệ sự can ngăn của cha mẹ, Cố Văn Lâm vẫn tới nhà Giang Tuyết.
Tôi căn đúng thời gian, cầm cuốc lặng lẽ trở lại nhà mình.
[Ơ, muộn thế rồi nữ chính định làm gì?]
[Không lẽ cô ấy biết chỗ giấu đồ ở đâu rồi?]
[Aaaaa đúng thật rồi, nữ chính biết thiệt! Trời ơi, đúng chuẩn văn nữ chủ rồi nè!]
Tôi mượn ánh trăng tìm đến phiến đá kia, đào được chiếc hộp chôn bên dưới.
Quả nhiên đúng như lời bình luận.
Bên trong có mấy thỏi vàng và vài món trang sức bằng ngọc.
Ngoài ra còn hai bức thư — một do cha mẹ ruột tôi để lại, một do cha mẹ nuôi tôi viết.
Thì ra, năm xưa cha mẹ ruột tôi không phải cố tình bỏ rơi tôi.
Chỉ là tình thế khi đó quá cấp bách, họ đành để tôi, khi ấy vẫn còn bọc tã, trước cửa một gia đình mong có thể được nhận nuôi.
Nhưng gia đình đó đã ra nước ngoài cả rồi.
Trong nhà chỉ còn một người giúp việc, chính là mẹ nuôi tôi sau này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó, tôi được bà ấy nhận về nuôi.
Vì lo sợ cha mẹ ruột quay lại tìm con, những năm đó, mẹ nuôi tôi thường xuyên ra đứng trước cửa ngóng trông, nhưng mãi vẫn chẳng có tin tức gì.
Trong thư cha mẹ ruột tôi viết:
Họ rất yêu tôi.
Chỉ cần còn sống, họ nhất định sẽ tìm được tôi.
[Huhuhu, nữ chính thật đáng thương, cha mẹ ruột của cô ấy là người tốt. Chỉ tiếc sau này lại bị nam chính và nữ phụ giả mạo để nhận thân.]
[Nhưng không sao, bây giờ nữ chính đâu còn ngốc nữa, kịch bản cũng thay đổi hết rồi. Cô ấy nhất định sẽ được đoàn tụ với cha mẹ ruột của mình!]
Tôi nhìn màn đạn, nước mắt tuôn như mưa.
Hóa ra kiếp trước nhà họ Cố đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy, là vì lừa gạt cha mẹ ruột tôi, mạo danh mới có được.
Bảo sao bọn họ sống sung sướng rồi, lại dùng xích sắt khóa tôi lại.
Bảo sao trước khi tôi chết, cha mẹ Cố Văn Lâm lại nói: Cuối cùng cũng có thể lên thành phố hưởng phúc với con trai rồi.
Thì ra là sợ tôi tỉnh táo lại sẽ phá hỏng những ngày tốt lành của bọn họ!
Bọn họ, thật sự còn ghê tởm hơn cả tưởng tượng của tôi.
[Nữ chính khóc rồi, huhuhu, bé ngoan đừng khóc.]
[Đã tìm thấy đồ rồi, có giấy giới thiệu rồi, từ nay là đến lượt nữ chính làm chủ vở kịch. Đợi bản thân đủ mạnh rồi quay lại xử lý cả nhà nam chính cũng chưa muộn.]
Tôi lấp cái hố mình đào lại.
Sân nhà nhiều hố quá, thêm một cái cũng không ai để ý.
Tôi ôm chiếc hộp, bước ra khỏi cổng viện.
Lúc đi ra, tôi đã mang giấy giới thiệu bên mình.
Thấy trời vẫn còn tối, tôi quyết định tạm thời không quay lại nhà họ Cố, nhân lúc đêm đen gió lớn, thẳng hướng huyện thành.
[Nữ chính cứ thế mà đi à? Vậy có đột ngột quá không?]
[Giờ mà không đi, chẳng lẽ còn phải xem lịch chọn ngày tốt nữa chắc?]
[Tôi cứ cảm thấy, ban ngày người đàn ông kia với nữ chính có gì đó.]
[Người trên đúng rồi đó.]
11
Sắp tới đầu làng, phía đối diện đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Làm tôi hoảng quá vội chui vào bụi cỏ ven đường.
[Là Giang Hà, nam phụ xuất hiện rồi.]
Giang Hà? Chẳng phải là anh ruột của Giang Tuyết, đang đi lính sao?
Chết rồi, kiếp trước em gái anh ấy tính kế tôi như vậy.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nếu bị anh ấy phát hiện, tôi còn trốn nổi không?
Tôi run lẩy bẩy trốn trong bụi cỏ.
[Nữ chính, là Giang Hà đó, Giang Hà.]
Hửm? Giang Hà thì sao, sao bình luận trực tiếp lại kích động như thế.
[Nữ chính mau ra đi, Giang Hà sẽ không hại cô đâu.]