Hôm ở cổng làng, dưới gốc cây hòe lớn, họ đã hứa với trưởng thôn sẽ đối xử tốt với tôi, không trói buộc tôi.
Dù ăn không ngon, nhưng cũng không để tôi đói như kiếp trước.
Cố Văn Lâm và Giang Tuyết sau một đêm bận rộn, mãi đến trưa mới dậy.
Giang Tuyết bước ra từ phòng Cố Văn Lâm, dáng đi rất kỳ quái.
Tôi vội vàng chạy tới kéo tay cô ta, rủ chơi cùng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Giang Tuyết loạng choạng suýt ngã, được Cố Văn Lâm đỡ lấy.
Tôi bị Cố Văn Lâm quát, giận dỗi chạy về phòng.
Một lát sau, Cố Văn Lâm cầm theo một củ khoai lang nướng bước vào.
Anh ta ngồi đối diện tôi, nhét củ khoai vào tay tôi, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, rồi tìm đủ chuyện đông tây nam bắc để bắt chuyện.
Cuối cùng, anh ta hỏi:
“Nữu Nữu, em có biết cha mẹ em giấu đồ tốt ở đâu không?”
[Tới rồi, tới rồi, nam chính với cha mẹ anh ta không đợi được nữa rồi.]
Tôi là một đứa ngốc mà.
Nói tới cuối cùng, tôi cũng không biết mình đang nói gì.
Nhưng nghĩ đến cha mẹ đã mất, tôi lại thật sự muốn khóc.
Cố Văn Lâm phải dỗ một lúc lâu tôi mới nín.
Sau đó, tôi cầm củ khoai lang đi đút cho đàn kiến nhỏ, chẳng thèm để ý đến anh ta nữa.
Cố Văn Lâm giận dữ bỏ ra khỏi phòng tôi.
Cha Cố và mẹ Cố đợi sẵn ngoài cửa, an ủi nhau đừng sốt ruột.
6.
Buổi chiều, Cố Văn Lâm lại đến.
Lần này anh ta mang theo một viên kẹo sữa Đại Bạch Thố, hỏi tôi có muốn không.
Ánh mắt tôi sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu.
Anh ta nói sẽ dẫn tôi đi chơi trò chơi.
Anh ta dẫn tôi đến nhà tôi, nói với tôi rằng cha mẹ tôi đã giấu một thứ rất quý ở nhà.
Chỉ cần tôi tìm được, thì viên kẹo sữa trong tay anh ta sẽ là của tôi.
[WTF, nam chính đúng là mặt dày. Một viên kẹo sữa mà cũng muốn lừa của hồi môn nhà nữ chính.]
[Nuốt luôn cả tài sản người ta thì thôi, cả nhà cuối cùng còn hại c.h.ế.t nữ chính! Đúng là đồ tiểu nhân.]
[Nữ chính ơi, tỉnh táo lên! Đừng vì mê trai mà dâng cả báu vật cho thằng tra này. Dù là nam chính thì cũng không che giấu nổi bản chất rác rưởi của hắn đâu!]
Tôi nhìn đám bình luận, thầm cười trong bụng.
Kiếp trước, tôi đúng là thích Cố Văn Lâm thật.
Dù sau khi bị ngốc, tôi vẫn nhớ mình từng thích anh ta.
Cho nên, khi nhân viên đăng ký kết hôn hỏi tôi có phải tên Giang Tuyết không, khoảnh khắc đó, tôi tỉnh lại.
Tôi muốn gả cho Cố Văn Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng Cố Văn Lâm…
Tôi phải mất cả một đời mới nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta, làm sao còn có thể yêu được nữa!
Tôi chỉ hận bây giờ mình không có khả năng g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.
Tôi đưa ngón út ra, ngoéo tay với Cố Văn Lâm.
“Ngoéo tay treo cổ, trăm năm không được đổi, ai đổi là đồ rùa rụt cổ!”
Tôi còn thè lưỡi l.i.ế.m ngón cái, đóng dấu với anh ta.
[Hahaha, nhìn nam chính buồn nôn kìa, mặt tối sầm luôn rồi.]
[Nữ chính ơi, ai không phục chị thì em phục. Âm thầm chửi nam chính một trận lại còn lấy nước miếng làm anh ta phát ghê nữa. Hahaha…]
Tôi cười khúc khích trong tiếng bình luận, chạy khắp sân.
Mấy viên đá nhỏ dưới đất, đám cỏ ở góc tường, cả đôi đũa gãy cũng không tha.
Tôi nhặt một đống lớn mang đến trước mặt Cố Văn Lâm.
Ban đầu, thấy tôi tìm kiếm nghiêm túc như thế, sắc mặt Cố Văn Lâm còn dịu đi một chút.
Nhưng giờ thì sao, khó khăn lắm mới hồi phục một chút lại đen hơn cả đáy nồi.
[Hahaha, nữ chính dễ thương quá đi!]
[Cứ thế này chắc nam chính sắp điên luôn rồi.]
[Nam chính mà nổi điên thì có đánh người không vậy? Nữ chính cẩn thận đấy!]
Dựa theo những gì từng xảy ra ở kiếp trước, chuyện Cố Văn Lâm từng ngược đãi tôi là thật, người đàn ông này có xu hướng bạo lực.
Để đề phòng anh ta ra tay với tôi, tôi cầm lấy cái xẻng nhỏ, bắt đầu đào cái hố ở góc tường.
Tôi từng thấy một con rắn quấn lấy một con ếch ở đó, định nuốt chửng nó.
Mặc dù lúc ấy tôi sợ lắm, nhưng vẫn dũng cảm cứu con ếch.
Con rắn bị tôi quấy rầy, bỏ con mồi rồi chui vào cái hang đó.
Sau này, mẹ tôi đã dùng đá bịt kín miệng hang.
Nhưng tôi vẫn luôn tò mò, liệu con rắn đó còn trong hang không.
Tôi đào vài cái, đã thấy được miệng hang to bằng quả trứng.
Tôi vui mừng gọi Cố Văn Lâm tới cùng đào.
Anh ta tưởng tôi thật sự đào được báu vật.
Nhưng khi nhìn thấy cái hang đá, anh ta liền nhíu lại.
“Cha mẹ em giấu đồ trong này à?” Anh ta hỏi.
Tôi gật đầu, giải thích một hồi, nói đến cuối cùng bản thân cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa.
Cố Văn Lâm nghe xong cũng mơ hồ.
Anh ta chợt nhận ra, giao tiếp với một đứa ngốc thật sự là quá khó.
Nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng chắc chắn của tôi, anh ta cắn răng, cầm xẻng tiếp tục đào.
Cứ thế, nửa tiếng trôi qua, trước mặt chúng tôi xuất hiện một cái hố to.
Cái hang to bằng quả trứng vẫn còn đó, không biết thông đến đâu.