"Không thể nào! Chỉ nói chuyện? Hạ Tình, cậu đúng là phung phí tài nguyên!"
Vương Phương hét to một tiếng, sau đó suốt dọc đường không ngừng huyên thuyên, nhồi nhét vào đầu tôi toàn mấy chuyện… "tình thú" cấp độ cao.
Tôi giơ tay bịt tai, như chạy trốn mà nhảy vội xuống xe.
Về đến nhà, tôi cắm sạc điện thoại.
Quả nhiên, một loạt tin nhắn từ Trần Hoài nhảy thẳng vào màn hình.
Tôi sung sướng mở từng tin ra đọc, đúng lúc đó, điện thoại lại rung lên.
Trần Hoài: "Hạ Tình, em về nhà chưa?"
Tôi: "Ừm, về rồi."
Trần Hoài: "Tốt, ngủ sớm đi.
Chúc ngủ ngon."
… Hết rồi á? Không thêm được cái sticker hay emoji nào à?
Tôi hơi hụt hẫng, nhưng ngay lập tức trong đầu lại hiện lên cảm giác từ cái ôm lúc nãy.
Vai anh ấy thật rộng, lúc được ôm không kịp cảm nhận gì, giờ nghĩ lại mới thấy, cơ thể dưới lớp áo kia đúng chuẩn từng múi một, rắn chắc và đầy sức mạnh.
Tối nay cũng không phải là "trắng tay" nhỉ.
Tôi cười ngớ ngẩn, ôm chặt lấy gối, lăn qua lăn lại trên giường như con cá mắc cạn.
Rõ ràng, cái "không bận lắm" của Trần Hoài và cái "không bận" trong định nghĩa của tôi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tin nhắn tôi gửi thường chẳng được trả lời ngay, mà nếu có thì anh cũng chỉ đáp vài chữ cộc lốc, đúng chuẩn thanh niên thép.
Tôi chỉ biết thở dài, đôi lúc còn lặng lẽ giận dỗi một mình.
Lại thêm một lần anh không trả lời WeChat, tôi bực mình, bấm gọi luôn video.
Gọi mấy hồi chuông, không ngờ lại có người bắt máy.
Trên màn hình hiện ra hai khuôn mặt lạ hoắc, trông còn rất trẻ, chắc chỉ tầm mười tám mười chín.