Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 539: Quốc độ của phàm nhân



"Trong cảnh giới tâm ma của sư huynh, ta... đã từng xuất hiện chưa?"

Giọng Sở Lạc vừa dứt, Kỳ Thanh Vũ liền trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu, trong mắt còn mang theo một chút nghi hoặc.

"Ta chưa từng xuất hiện trong cảnh giới tâm ma của huynh, cũng có nghĩa là, mỗi lần huynh nhìn thấy ta... đều là thật." Sở Lạc mỉm cười, rồi nói tiếp: "Vậy về sau huynh chỉ cần nhìn xem có ta không, là có thể phân biệt được đâu là thực, đâu là tâm ma."

Ánh mắt Kỳ Thanh Vũ sáng lên đôi chút.

【Thanh Ngọc tâm ma kiếm có thể biến mọi thứ thành cảnh giới tâm ma chân thực nhất, nhưng hoa tai ương lại ở trên nó, là điều không thể xâm phạm. Do đó, nó duy nhất không thể khiến ngươi biến thành tâm ma.】

Sở Lạc cũng thấy lòng nhẹ đi phần nào. Nếu cảnh giới tâm ma  mãi mãi đeo bám lấy sư huynh, vậy thì hắn cũng quá khổ cực rồi. Nay lại có cách giúp huynh ấy nhận ra đâu là thực đâu là ảo, đúng là không còn gì tốt hơn.

Gặp lại Trọng Sơ thánh tăng lần nữa, ông đã khác xa hình tượng nghiêm khắc trong ấn tượng của Kỳ Thanh Vũ năm xưa. Không có sự xét nét, không có những câu hỏi truy vấn dồn dập, Trọng Sơ chỉ còn lại sự xót xa và thương cảm.

Nhưng dù là như thế, Kỳ Thanh Vũ vẫn không dám công khai thân phận của mình với thế nhân.

Trọng Sơ thánh tăng lưu hai người ở lại chùa Quảng Lâm Tự một thời gian, sau đó rời khỏi biên giới Đại Tĩnh, tiến vào lãnh thổ  Nghiệp quốc.

Sở Lạc không báo trước cho Tạ Dữ Quy, bước vào nơi này cũng không  thể hiện thân phận tu sĩ.

Các trấn nhỏ vùng biên cương đều sống trong yên vui và no đủ, khó có thể tưởng tượng rằng năm xưa nơi đây từng là chốn ăn thịt người.

Nay  Nghiệp quốc và Đại Tĩnh đều là cường quốc, nhưng đi qua cả hai, Sở Lạc vẫn cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng.

Trước tiên, Đại Tĩnh dù trải qua bao nhiêu năm vẫn vững vàng ngồi ở vị trí đại quốc đệ nhất, điều này không cần nghi ngờ.

Từ sau khi Tam hoàng tử của Đại Tĩnh – Lý Thúc Ngọc – bái nhập Lăng Vân Tông tu hành, mối quan hệ liên minh giữa hai bên đã được xác lập. Quan trọng hơn cả, vị trí địa lý của Đại Tĩnh nằm ở cực tây Đông Vực, là nơi có Ngự Ma quan – tuyến phòng thủ ngăn chặn yêu ma, cũng vì thế mà bản thân Đại Tĩnh đã là một cửa ải, là cánh cổng Đông Vực, đáng được các tiên môn coi trọng.

Do đó, đi trên đất Đại Tĩnh, vài bước lại có thể thấy một tu sĩ. Phàm nhân ai ai cũng rèn luyện thân thể, mang khí thế gần như toàn dân là binh.

Có thể tưởng tượng, nếu ngày nào đó yêu ma phá được  Ngự Ma quan, muốn đánh sâu vào bên trong cũng không dễ, trẻ nhỏ trên đường trông mới vài tuổi mà đã xách nổi hai bao gạo một tay, không có quân đội tinh nhuệ thì dân chúng cũng có thể đứng ra chống đỡ.

Một quốc gia mang đậm "khí tiên", tu sĩ nhiều, tự nhiên cũng thiếu đi mùi khói lửa phàm trần. Nghiệp quốc thì ngược lại, mùi phàm tục lại rất đậm.

Tạ Dữ Quy chú trọng việc nuôi quân, càng chú trọng hơn đến dân sinh. Binh mã cường thịnh có thể bảo vệ bờ cõi, khiến dân chúng tránh khỏi cảnh binh đao loạn lạc. Pháp chế ngày một hoàn thiện, khiến dân chúng ở đây sống vô cùng thoải mái. Còn có rất nhiều người từ quốc gia khác ngưỡng mộ mà đến, rồi định cư luôn nơi này.

Nơi đây giống như một quốc độ của phàm nhân. Trên phố có người mua rau mặc cả, trước công đường chen chúc không còn chỗ trống, trong đó là xóm làng đang cãi vã vì vài chuyện vụn vặt.

Trẻ con tan học, nam nữ đều có. Trên bảng yết thị dán đủ loại thông báo: truy nã, cầu hôn, hoặc nhắc nhở của quan phủ về việc b.ắ.n pháo hoa dịp Trung Thu cần cẩn thận lửa, tránh cháy nhà.

Cuộc sống nơi đây, có lẽ dùng hai chữ “náo nhiệt” là đủ, khiến bất kỳ tu sĩ nào đến đây cũng cảm thấy mới mẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tu sĩ thọ nguyên dài, ngày ngày khổ tu, khiến bọn họ thường có cảm giác thời gian được tính bằng "năm", còn phàm nhân thì lại có thể sống trọn từng ngày.

Sở Lạc đi trên phố, vốn đang kể với Kỳ Thanh Vũ về lần đầu tiên mình đến Nghiệp quốc , nhưng cuối cùng cũng không nhịn được chen vào đám đông trước công đường, lắng nghe vụ án thú vị đang được thẩm vấn bên trong.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Dù đến muộn nhưng Sở Lạc  không lo, luôn có những người nhiệt tình kể lại đầu đuôi cho nàng nghe.

"Cô nương họ Vương kia là tú tài, người cáo trạng chính là phu quân của nàng. Cả hai cùng thi năm đó, nam rớt bảng, cứ ở nhà ăn không ngồi rồi. Nữ thì đi du học, khi về muốn nạp thêm chồng, gã kia không đồng ý liền làm ầm lên. Giờ thì đã nói đến chia gia sản rồi."

Mọi người xung quanh cũng bàn luận rôm rả.

"Ta thấy Vương cô nương muốn nạp chồng thì cứ nạp, gã kia chẳng làm gì nên hồn, chỉ ăn bám, Vương cô nương  có tài, sau này chưa biết chừng còn được bổ nhiệm làm quan, vinh hiển phát đạt. Giờ chỉ vì nửa cái gia sản mà đòi ly hôn, thiệt to rồi!"

"Ta thấy ly hôn sớm cho rồi, muốn chia một nửa thì chia cho hắn, sau này còn bớt được bao phiền toái."

"Ly hôn hay lắm, ly hôn là đúng, thế thì vị trí chính phu sẽ trống, có thể đến lượt chúng ta rồi!"

Nghe xong một vụ kiện náo nhiệt, dân chúng mới lục tục tản đi trong tiếc nuối.

"Hóa ra những lời ta từng nói với hắn, huynh ấy đều nghe thấy," Sở Lạc khẽ lẩm bẩm, "Bảo sao Lý sư huynh lại kiên quyết bảo ta trở về  Nghiệp quốc xem thử, nơi này  rất tốt. Nếu ngày sau mọi nơi đều được như  Nghiệp quốc thì hay biết mấy."

Nghe vậy, Kỳ Thanh Vũ im lặng hồi lâu.

"Lục đạo luân hồi, vẫn còn yêu giới và quỷ giới."

"Cũng đúng, ta vẫn chưa từng thấy cuộc sống nơi yêu giới hay quỷ giới, vẫn còn nhiều nơi chưa đặt chân đến. Đúng rồi sư huynh, năm xưa huynh thường theo chân sư tổ chu du, vậy có từng đến những nơi ấy chưa? Trông như thế nào?"

"Tu chân giới năm trăm năm trước, đã khác hẳn ngày nay rồi."

"Cảm giác chẳng dễ gì," Sở Lạc lười nhác duỗi vai, tiếp tục bước đi: "Thôi để khi ta bế quan một thời gian, tu vi cao hơn chút rồi hãy tính tiếp."

Sở Lạc vừa muốn dạo chơi tiêu dao, vừa muốn cho Kỳ Thanh Vũ chút thời gian để tái hòa nhập với tu chân giới, nên suốt chặng đường này, hai người đi rất thong thả, lúc nghỉ lúc đi.

Trong  Nghiệp quốc có nhiều đạo quán lớn nhỏ thuộc Lăng Vân Tông, có rất nhiều đệ tử trấn giữ. Dân chúng nơi đây chưa từng quên năm xưa  Nghiệp quốc từng hỗn loạn và tàn ác đến mức nào, vì vậy hương khói ở các đạo quán vẫn luôn thịnh vượng.

Ở những nơi gần quan phủ và đạo quán, thường sẽ không có chuyện xấu xảy ra. Nhưng ở một số đường quan chưa sửa xong, người ta phải đi đường nhỏ hẻo lánh, nên vẫn thỉnh thoảng gặp phải cướp đường.

Đi ngang qua một đoạn như vậy, Sở Lạc vừa khéo gặp bọn thổ phỉ đang cướp một cỗ xe trông như của nhà quyền quý. Nàng tiện tay ra tay, đánh ngã hết bọn cướp rồi trói chúng lại từng tên một.

"Các ngươi là đám thổ phỉ đầu tiên ta đụng phải từ khi bước vào  Nghiệp quốc," Sở Lạc vừa buộc dây trói người vừa đột nhiên nổi hứng: "Không bằng nói thử xem, vì sao các ngươi lại chọn làm cái nghề này?"

"Mau có tiền! Mấy nữ quyến nhà giàu là dễ cướp nhất, nhát gan, hù một cái là đưa tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com