Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 534: Đại Cát



"Ta sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u ngươi mang về Thượng Vi Tông, đến trước mộ những người Liễu gia dập đầu nhận tội, đến trước tiền bối Nguyên dập đầu nhận tội, đến trước sư tôn mà ngươi phụ bạc – tu sĩ Tu Tề đạo nhân – mà dập đầu nhận tội."

"Đem đầu ngươi đến mộ huynh muội họ Hách ở Đình Lan quận mà dập, rồi lại đến nơi chôn xương của Biện Chiêu Đệ tại Nghiệp quốc mà dập, ta sẽ khiến đầu ngươi dập khắp đại giang nam bắc, bởi vì kẻ mà ngươi phụ không chỉ là những người ấy, mà còn là cả tu chân giới này."

"Tả tiền bối, ngài yên tâm, ta sẽ ghi nhớ ngài, ta cũng sẽ để tất cả mọi người đều nhớ đến ngài, bởi vì ngài là tội nhân muôn đời truyền tụng, cái c.h.ế.t thảm của ngài xứng đáng để cả tu chân giới ăn mừng!"

"Mà ta, chỉ cần còn sống một ngày, sẽ không để tu chân giới này xuất hiện một kẻ Tả Hoằng Thận thứ hai. Ngươi sống trong lòng ta, cũng coi như là đạt được vĩnh hằng rồi, thế nào, vui vẻ chứ?"

Nghe những lời này của Sở Lạc, Tả Hoằng Thận tức đến toàn thân run rẩy không ngừng, vết thương trên người vì vậy mà càng thêm nặng.

"Không… ngươi không thể như thế… ngươi sai rồi, sai hoàn toàn rồi! Khục khục khục…"

Vừa mở miệng, m.á.u đã tuôn ra không ngớt từ miệng hắn.

Mưa rơi lẫn vào mắt trái hắn, ánh nhìn càng thêm đục ngầu.

"Ngươi chưa từng làm đúng điều gì… những gì ta làm đều là đúng đắn… cho nên các ngươi không thể g.i.ế.c ta… ha ha ha… ha ha ha…"

Tả Hoằng Thận ngửa mặt nhìn thẳng lên bầu trời, nụ cười trên mặt càng lúc càng điên dại, cười càng nhiều, linh lực tán đi càng nhanh, m.á.u cũng chảy càng nhiều.

Không bao lâu sau, tiếng cười của hắn đột nhiên im bặt.

Sở Lạc nhíu mày, cũng nhìn về phía t.h.i t.h.ể đang mang gương mặt cười điên loạn kia – nhưng đã tắt thở từ lâu.

Ngay sau đó, nàng giơ trường thương lên, c.h.é.m xuống, chặt lấy đầu hắn.

Trời vẫn đổ mưa, không khí âm u u ám, Sở Lạc cất giữ đầu của Tả Hoằng Thận, rồi thi triển Tam Tịnh Nghiệp Hỏa, đem thân thể cùng tàn hồn của hắn thiêu sạch.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nơi lúc trước Linh Yểm đứng, đối phương đã rời đi, chỉ còn lại vai giáp vảy rồng đang được một luồng ma khí nâng đỡ, chậm rãi trôi về phía nàng.

Sở Lạc đeo lại giáp vai vảy rồng, lúc này mới nhặt lấy  Thanh Ngọc Tâm Ma Kiếm, sải bước đi về phía Kỳ Thanh Vũ.

"Thanh Vũ sư huynh, đi với ta thôi."



Tại Thượng Vi Tông, theo cái c.h.ế.t của Tả Hoằng Thận, lời nguyền áp đặt lên người Nguyên Thương Quyết cũng theo đó mà giải trừ. Vừa khôi phục thần trí, ông lập tức bay vọt ra khỏi trận pháp, lao thẳng về đại điện.

"Mau! Mau đi tìm năm vật đã thoát ra từ Thần Ma Cảnh – hoa, kiếm, cốt, phù, họa. Tung tích của hoa đã có manh mối, chính là ở trên người tiểu nha đầu kia – kẻ tự xưng là hậu duệ của Bạch Thanh Ngô…"

" Nguyên gia gia?"

Ông vừa dứt lời thì mới nhận ra trong đại điện chỉ có một mình Liễu Tự Diêu, mà hắn vừa mới đọc xong tin tức Sở Lạc truyền về. Trong mắt vẫn còn chưa tan hết vẻ kinh ngạc và nghi hoặc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bộ dạng khôi phục bình thường của Nguyên Thương Quyết, lúc này càng không thể không tin vào những gì Sở Lạc nói – rằng Tả Hoằng Thận đã chết.

"Xem ra, Tả Hoằng Thận thật sự đã c.h.ế.t ở Ma giới rồi." Liễu Tự Diêu khẽ lẩm bẩm.

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Nguyên Thương Quyết khựng lại trong chớp mắt.

"Hắn c.h.ế.t rồi…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cũng đúng, nếu không phải Tả Hoằng Thận đã vong mạng, thì lời nguyền trên người ông sao có thể đột nhiên bị giải trừ.

Ngay khoảnh khắc sau, Nguyên Thương Quyết liền cất tiếng cười to.

"Ha ha ha… cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi! Chết là đáng! Chết rất đáng…" Ông vừa cười vừa rơi lệ, trong mắt cuối cùng chỉ còn lại sự bất lực và xót xa. "Nhưng đã quá muộn rồi, lẽ ra ta nên g.i.ế.c hắn sớm hơn, như vậy ít nhất cũng để hắn ra đi trong thanh thản."

" Nguyên gia gia, thân thể có thấy gì bất thường không?" Liễu Tự Diêu từ trên bậc cao bước xuống. Thấy ông đã trở lại bình thường, giọng hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. "Vừa mới hồi phục nên  tĩnh dưỡng trước đã. Huống hồ trước đó căn cơ đã tổn hại, từng ấy năm qua cũng chưa hồi phục được. Giờ tuy khôi phục thần trí, nhưng vẫn phải tu luyện lại từ đầu."

Nguyên Thương Quyết lại không mấy quan tâm tới chuyện đó, chỉ tiếp tục hỏi: "Hắn c.h.ế.t như thế nào?"

"Sở Lạc không nói." Liễu Tự Diêu lắc đầu.

"Sở Lạc? Chính là người mang theo Hoa Tai Ương…" Lông mày Nguyên Thương Quyết nhíu lại. "Nàng ta sao lại biết tin Tả Hoằng Thận chết?"

"Nàng ấy đã đi Ma giới rèn luyện rất lâu rồi, trong thời gian đó bị cả Ma giới truy nã, con cũng không liên lạc được với nàng. Mãi đến vừa rồi mới nhận được tin nhắn truyền về. Còn cụ thể thế nào, đợi nàng trở về hỏi rõ mới biết được."

"A Diêu, nàng ấy mang Hoa Tai Ương trên người, thứ đó là vật thuộc Thần Ma Cảnh . Ta biết nàng là đệ tử Thiên  mạch của Lăng Vân Tông, tâm tính chắc chắn không tệ, nhưng cũng phải nghĩ cách huỷ đi Hoa Tai Ương ấy."

Liễu Tự Diêu hơi nhíu mày, có chút lưỡng lự: "Những vật từ Quỷ Cảnh  nếu bị huỷ sẽ phát tán khí tức khiến khu vực quanh đó thành tử địa. Huống hồ, vật trên người nàng vốn là một loại Tạo Thần Quỷ Vật, e rằng không dễ gì phá huỷ, hơn nữa…"

Hắn nhớ lại lúc ở Quỷ Cảnh, Sở Lạc đã được Hoa Tai Ương tự nhận chủ ngay trước mặt bao người.

"Nàng với Hoa Tai Ương, xem ra hòa hợp lắm."

Nguyên Thương Quyết mang tâm nguyện hoàn thành di chí của Liễu Tu Doanh, quyết bảo vệ tu chân giới bằng mọi giá, nên vẫn kiên trì khuyên nhủ Liễu Tự Diêu. Thậm chí còn định hỏi rõ vị trí của Sở Lạc để lập tức đi tìm nàng, nhưng đều bị Liễu Tự Diêu kiên quyết ngăn lại.

Liễu Tự Diêu hi vọng ông đặt lòng tin vào Sở Lạc, nhưng Nguyên Thương Quyết chỉ tin một nửa.

Ông tin vào Thiên tự mạch của Lăng Vân Tông, nhưng với một tiểu bối mà mình chỉ gặp một lần, suýt nữa còn g.i.ế.c chết, thì ông không  tín nhiệm.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Bất đắc dĩ, Liễu Tự Diêu phải mất rất nhiều lời và thời gian, kể cho ông nghe những việc Sở Lạc đã làm vì tu chân giới suốt bao năm qua.

Cùng thời điểm đó, tại Lăng Vân Tông, con nai sao  Lộc Hàn Tinh đang chăm chú nhìn vào quẻ tượng trong tay vị tu sĩ đoán mệnh trước mặt.

"Lại là đại cát! Ba lần bói liên tiếp đều là đại cát! Chắc chắn là bình an vô sự rồi!" Tu sĩ đoán mệnh lập tức hô lên.

 Lộc Hàn Tinh  vui đến mức bốn móng nhảy loạn lên: "Mau! Mau đem kết quả này mang tới Cửu trưởng lão ở Hoàng Tuyền Cốc! Lại có thể tiết kiệm một đống linh thạch tu sửa kết giới rồi!"

Mỗi lần Kim Tịch Ninh nhớ tới tiểu đồ đệ của mình vẫn còn đang ở Ma giới, đặc biệt là khi kết quả bói toán trước đó toàn là đại hung, thì Lăng Vân Tông đều phải hao tổn vô số nhân lực và tài nguyên mới có thể trấn an được nàng, mãi cho đến khi nàng quên mất việc này mới thôi.

Hiện nay, Tống Tông chủ  cũng không có mặt trong tông môn, phần lớn sự vụ đều giao cho Ám bộ xử lý, chỉ để lại một mình  Lộc Hàn Tinh trông coi Hoàng Tuyền Cốc.

Nhưng chỉ một nhiệm vụ trông cốc này thôi, đã khiến nó mệt đến mấy ngày mấy đêm không chợp mắt nổi.

"Khoan đã khoan đã!"  Lộc Hàn Tinh lại chững lại, nói: "Cửu trưởng lão hiện giờ chưa chắc đã nhớ tới chuyện Sở nha đầu đang ở Ma giới, vẫn là chờ đến lúc người nhớ ra rồi mới đem quẻ tượng này cho người xem đi. Người đang bế quan thanh tu trong Hoàng Tuyền Cốc, không thích ai quấy rầy đâu."

Ngay khi bói toán vừa xong, bên phía Lăng Vân Tông đã nhận được tin bình an của Sở Lạc.

Còn Tống  Tông chủ đang ở bên ngoài, cũng nhận được một tin tức khiến ông không dám tin vào mắt mình — ngay trong ngày hôm ấy, liền lập tức quay về tông môn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com