Thân kiếm phát ra ánh sáng lục nhạt, khắc lên những cổ văn rườm rà phức tạp. Kiếm khí quanh thân uốn lượn không ngừng, vừa giống linh khí, vừa mang theo tà khí, lại càng gần với luồng hỗn độn chi khí thuở trời đất chưa khai mở.
Chỉ trong chớp mắt, hồng quang mà Tả Hoằng Thận vừa ngưng tụ lại một lần nữa bị kiếm khí nghiền nát, cùng lúc tiêu tán còn có cả sát khí ngập trời trên người hắn. Giờ phút này, ánh mắt hắn gắt gao khóa chặt vào thanh trường kiếm trước người Sở Lạc.
Chớp mắt sau, một bóng người cao gầy xuất hiện bên cạnh trường kiếm. Dù chỉ khoác trên mình một bộ y phục cũ kỹ nhuốm bụi trần cũng không thể che dấu được khí chất bất phàm. Như thanh kiếm giấu trong vỏ, mà lúc này đã tái xuất giang hồ.
" Tâm Ma Thanh Ngọc Kiếm," vẻ mặt Tả Hoằng Thận đầy kinh hoàng, hắn hoàn toàn không ngờ đến điều này. "Ngươi là Kỳ Thanh Vũ!"
Kiếm phong tung bay, tóc đen tung theo gió, tà áo bay phần phật. Nam tử khẽ nhấc cổ kiếm bên cạnh, ánh xanh ngưng tụ thành vô số thanh kiếm từ hư không xuất hiện.
Trong chớp mắt, trường kiếm bao quanh thân Kỳ Thanh Vũ tựa như thiên binh vạn mã. Theo một cử động mảnh khảnh của hắn, kiếm khí như dời núi lấp biển, ùn ùn kéo đến, toàn bộ đánh úp về phía Tả Hoằng Thận.
Tả Hoằng Thận không dám khinh thường, hồng quang trong tay hóa thành kết giới bao quanh toàn thân, gắng gượng chống đỡ đợt vạn kiếm cuồng bạo ấy. Lông mày hắn cau chặt.
"Ngươi không phải đã biến mất năm trăm năm rồi sao! Năm trăm năm qua, bất kể nơi nào cũng không thể tìm được ngươi, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây!" Tả Hoằng Thận gào lên.
Song, không một lời đáp lại. Chỉ có một tiếng nổ lớn khi kết giới bị phá vỡ. Khi hắn phản ứng lại, người nam tử mang dung mạo tuyệt mỹ tựa tiên nhân kia đã đứng trước mặt hắn, trường kiếm trong tay đ.â.m thẳng vào ấn đường!
Tả Hoằng Thận gấp gáp vận dụng toàn bộ linh lực ngăn cản, nhưng vẫn bị chấn cho phun ra một ngụm m.á.u lớn, thân thể bị ép lùi lại từng bước.
Một cơn giận dữ không tên cuộn trào nơi n.g.ự.c Tả Hoằng Thận.
"Giỏi lắm, Tề Linh Yểm! Ta nói sao ngươi cứ khăng khăng đòi ta chờ nửa canh giờ, thì ra ngươi đã biết hắn ở gần đây từ lâu, ngươi đang chờ hắn đến!"
Ngay khi lời vừa dứt, một bóng người từ trên trời giáng xuống, đáp ngay bên cạnh Sở Lạc.
"Lão đạo sĩ, ta đã nhắc ngươi từ trước rồi. Nếu không thì ngươi nghĩ, ai đủ sức đánh ta trọng thương, khiến ta phải bám theo con nhóc này để tìm chút thời gian dưỡng thương?"
"Có thể may mắn giữ được mạng dưới kiếm hắn, cũng xem như ta đã đánh cược đúng vào điểm yếu của hắn..." Liếc về phía Sở Lạc, hắn cười khẽ. "Không dám gặp sư muội."
Tề Linh Yểm dĩ nhiên không biết câu này của mình đã gây ra hậu quả thế nào. Chỉ thấy Kỳ Thanh Vũ càng đánh càng dứt khoát, chiêu chiêu như muốn lấy mạng, khiến Tả Hoằng Thận khổ không thể tả. Đạo bào trên người đã nát bươm, toàn thân đầy vết thương do kiếm khí xé toạc.
Bầu trời đã sáng vẫn không thấy chút tia nắng ban mai, mây đen dày đặc che phủ ánh sáng. Tả Hoằng Thận toan nhân cơ hội ẩn mình sau mây trốn thoát, nhưng trong nháy mắt đã bị kiếm khí cắt nát cả mảng trời, từng đám mây tan biến, thân thể hắn từ tầng mây cao rơi xuống đất, bụi mù mịt tung lên.
Giữa màn bụi mờ ảo, hai thân ảnh giao chiến quấn chặt vào nhau, khó lòng phân biệt rõ. Sở Lạc suýt chút nữa lóa mắt, mới có thể nhìn rõ gương mặt của Kỳ Thanh Vũ.
Không còn nét non nớt của ký ức trong Vong Ưu Hắc Thủy, cũng chẳng mang khí chất thiếu niên ngạo nghễ năm nào. Giữa lông mày chỉ còn lại băng lãnh hàn sương, như gió tuyết hôm ấy rơi trên Minh Nguyệt thành.
Sở Lạc kinh ngạc mở to mắt.
Hắn là người từng ngồi suốt năm năm dưới chân núi Lăng Vân Tông, ở Minh Nguyệt thành!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khoan đã, hắn là Kỳ Thanh Vũ, là nhị sư huynh của nàng.
Năm trăm năm trước sau khi đọa ma, liền không ai tìm thấy tung tích hắn nữa.
Tất cả đều nghĩ hắn đã trở thành ma tu, tất nhiên phải ở Ma giới.
Không ai ngờ, người họ tìm kiếm, lại ở ngay trong Minh Nguyệt thành trước cửa nhà họ.
Có lẽ, hắn không phải đã ngồi năm năm ở đó…
Mà là năm trăm năm.
"Khụ khụ khụ..." Tả Hoằng Thận bị đánh đến hộc cả máu, sắc mặt âm u đến cực điểm. "Kỳ Thanh Vũ, nếu ngươi muốn bảo vệ nàng, thì sao nửa canh giờ trước không ra mặt? Để ta đoán xem..."
"Không lẽ tâm ma của ngươi lại phát tác? Ngươi lại tự tay g.i.ế.c từng đứa trẻ vô tội rồi?"
Nhìn thấy sắc mặt Kỳ Thanh Vũ trắng bệch, lông mày nhíu chặt, Tả Hoằng Thận biết mình đã đoán đúng.
Kỳ Thanh Vũ, người từng là đệ nhất kiếm đạo, dù chưa có Thanh Ngọc Tâm Ma Kiếm trong tay cũng đã vô cùng cường đại. Sau năm trăm năm hợp nhất với kiếm này, dù Tả Hoằng Thận sở hữu sức mạnh từ Hoa Tai Ương, cũng không phải đối thủ.
Nhưng kẻ mạnh nhất, cũng là kẻ yếu đuối nhất. Muốn đánh bại hắn, chỉ cần khơi ra tâm ma.
"Ngươi phải gắng gượng kìm nén khi tâm ma phát tác để đến đây, thật chẳng dễ dàng gì." Tả Hoằng Thận cười lạnh. "Chỉ vì muốn cứu một sư muội chưa từng gặp mặt, ngươi hy sinh đến thế, vậy sao trước lúc g.i.ế.c đám trẻ con vô tội kia lại không kiểm tra kỹ một chút? Ngươi cứ thế ra tay. Chậc, chúng đều là người vô tội mà."
Mặt Kỳ Thanh Vũ mỗi lúc một trắng, ánh mắt mơ hồ hiện sắc đỏ. Ngay cả Sở Lạc ở bên ngoài trận chiến cũng thấy rõ, ma khí quanh thân hắn càng lúc càng đậm.
"Im miệng." Kỳ Thanh Vũ nghiến răng, giọng khàn đặc pha chút máu.
"Hahaha... Kỳ Thanh Vũ, ngươi còn phân biệt được thật giả nữa sao? Ngươi nhất định phải g.i.ế.c ta? Nhỡ đâu ta cũng chỉ là một đứa trẻ bị ảo ảnh biến thành yêu ma thì sao? Giết ta, ngươi lại g.i.ế.c thêm một người vô tội, tội nghiệt ngươi mang mãi mãi không thể rửa sạch!"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tả Hoằng Thận cảm nhận rõ ràng, sau câu nói ấy, kiếm chiêu của Kỳ Thanh Vũ bắt đầu loạn. Có nhiều lần mũi kiếm đã gần kề yết hầu hắn, nhưng rồi đều bị cố ý tránh đi.
Tâm ma vừa bị ép lui, giờ lại cuộn trào mãnh liệt. Dù Kỳ Thanh Vũ nỗ lực giữ tỉnh táo, nhưng cảnh vật trước mắt dần trở nên méo mó.
Lúc thì là Tả Hoằng Thận cười gằn đáng sợ, lúc lại là những đứa trẻ hoảng loạn gào khóc.
Tả Hoằng Thận càng hài lòng, lập tức bộc phát linh lực. Đạo bào phía sau lưng rách toạc, vô số dây leo đỏ như m.á.u mọc ra từ lưng hắn, nhân lúc Kỳ Thanh Vũ gần như mất đi năng lực chiến đấu, điên cuồng lao đến.
Tề Linh Yểm cau mày, còn Sở Lạc bên cạnh đã hành động.
"Sư huynh, cẩn thận!"
Dưới màn dây leo cuồn cuộn như trời sập, một luồng hỏa quang ngưng tụ lại thành hình dáng Sở Lạc, chắn trước người Kỳ Thanh Vũ.