Sau đó, Nguyên Thương Quyết vẫn luôn hoài nghi Tả Hoành Thận, bởi vì tin tức Túc Minh Khuynh tử vong đã truyền đến tai ông.
Ông nhớ rất rõ, tình trạng của Túc Minh Khuynh rõ ràng đã ổn định rồi.
Tả Hoành Thận nói những người khác đều đã trở về các tông môn, nhưng ông lại không liên lạc được với bất kỳ ai.
Dù có bị chuyện gì quấy nhiễu đi chăng nữa, cũng không thể không liên lạc được với một người nào cả.
Khi trở về Thượng Vi tông, Nguyên Thương Quyết lập tức sắp xếp lại tất cả các manh mối.
Việc cấp bách trước mắt là phải tìm ra bốn thứ đã ra khỏi quỷ cảnh: Thanh kiếm, bộ xương trắng, kim phù, quyển trục… Không, có lẽ là năm thứ.
Thứ sớm hơn cả thiên địa của nơi đó, nhóm sinh linh đầu tiên, có lẽ chính là… đóa hoa mà Túc Minh Khuynh trong cơn mê sảng đã vô tình nhắc đến.
Ông vừa sắp xếp xong những tin tức đó, đang chuẩn bị thỉnh cầu sư tôn để thương nghị, thì Tả Hoành Thận lại bất ngờ xuất hiện.
Đêm hôm đó không trăng, ngoài ánh đèn trong phòng thì mọi thứ bên ngoài đều bị bóng tối bao phủ.
Tả Hoành Thận đứng trong bóng râm ngoài phòng, thần sắc trên mặt không rõ ràng, gió đêm se lạnh lay động tay áo hắn, vén lên một góc, lộ ra một mảng tối màu chưa kịp rửa sạch trên tay, dường như là máu.
Nguyên Thương Quyết kéo mạnh hắn vào cửa, đôi mắt mở to.
“Ngươi nói cho ta biết Túc đạo hữu c.h.ế.t như thế nào! Những người khác rốt cuộc đã đi đâu! Ngươi nói đi! Có phải ngươi đã làm gì họ không! Là Liễu sư huynh hy sinh bản thân mới đưa chúng ta thoát ra ngoài, ta đã hứa với huynh ấy sẽ chăm sóc mọi người thật tốt! Ngươi nói đi, bọn họ đang ở đâu! Ngươi nhất định biết đúng không!”
Tả Hoành Thận bị ông túm lấy cổ áo, lúc này lại cười khinh thường, đưa bàn tay đầy m.á.u lên trước mặt ông.
“Đây… là m.á.u của Quảng Đan đạo hữu.”
Một tiếng rên đau vang lên, Nguyên Thương Quyết tung một quyền thật mạnh đánh vào mặt hắn.
“Túc đạo hữu cũng là ngươi g.i.ế.c đúng không? Ngươi đã g.i.ế.c hết bọn họ rồi?!”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Nhưng ta sẽ hồi sinh bọn họ.” Tả Hoành Thận bị đánh ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ vào tim mình: “Tên tuổi, dung mạo, tính cách, từng lời từng hành động của bọn họ, ta đều ghi nhớ rõ ràng trong lòng. Họ vẫn còn sống trong tim ta, chỉ cần thời cơ đến, ta nhất định sẽ khiến họ sống lại. Cả Liễu sư huynh nữa!”
“ Liễu sư huynh của ta, sao có thể bỏ lại chúng ta một mình mà đi được?!”
Nghe những lời ấy, phản ứng đầu tiên của Nguyên Thương Quyết không phải là phẫn nộ, mà là kinh hoảng.
“Sống lại sau khi chết? Ai dạy ngươi những lời này? Ngươi sao lại thành ra thế này? Người c.h.ế.t không thể sống lại, đó là nghịch thiên phản đạo, sư đệ, sao ngươi lại nói ra những lời như thế?!”
Tả Hoành Thận bật cười.
“Chính đạo? Tà đạo? Thứ có thể giúp ta thành thần chính là đạo lý chân chính! Thế gian này làm gì có nhiều đúng sai như vậy? Kẻ cười đến cuối cùng mới là người được ghi nhớ! Công hay tội, nếu không thể vĩnh hằng, sống bao nhiêu năm đến cuối cùng cũng chỉ như sao băng thoáng qua, ai còn nhớ tới ngươi!”
“Ta nguyện ghi nhớ bọn họ, để họ một lần nữa xuất hiện trên thế gian này, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Lui một bước mà nói, sư huynh, Liễu sư huynh c.h.ế.t rồi, huynh không muốn huynh ấy sống lại sao?”
Nguyên Thương Quyết trừng to mắt, mũi cay cay khi nghe nhắc đến Liễu Tu Doanh, nhưng ông vẫn giữ vững lý trí.
“Nói cho ta biết, ai đã dạy ngươi những điều điên rồ này? Có phải đóa hoa trong quỷ cảnh không, ngươi đã mang nó ra ngoài?” Ông đưa tay về phía hắn: “Ngươi nghe ta, giao đóa hoa ra đi. Thứ đó rất có thể sẽ hủy diệt cả tu chân giới, nhất định phải nghĩ cách tiêu diệt nó!”
Nhưng Tả Hoành Thận lại lắc đầu, ánh mắt u tối.
“Một tu chân giới không còn linh khí, còn cần tồn tại sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lòng hắn vẫn có chút tình nghĩa với Nguyên Thương Quyết, nên không giống với những người khác bị hắn trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bằng sức mạnh của Hoa tai ương. Hắn chỉ phá hủy linh trí của ông, lại đặt lời nguyền, khiến ông hóa điên, không thể nói ra nửa chữ liên quan đến Thần Ma cảnh.
Cảnh ấy lại bị Tu Tề đạo nhân – người tới tìm Nguyên Thương Quyết – bắt gặp.
Sau đó, Tả Hoành Thận bị định tội phản đạo. Tu Kề đạo nhân vì thương đồ đệ, chỉ đ.â.m mù hai mắt hắn, cắt tai, phế tu vi, rồi trục xuất khỏi tông môn.
Tưởng rằng một kẻ mất hết tu vi, căn cơ bị hủy sẽ không thể làm nên chuyện gì nữa.
Nhưng Tu Tề đạo nhân không ngờ hắn có được sức mạnh của Hoa tai ương. Tu vi chẳng còn nghĩa lý gì với hắn nữa.
Sau khi bị trục xuất khỏi tông môn, Tả Hoành Thận bắt đầu chu du khắp tu chân giới, tìm kiếm người có thể khiến hoa song sinh kết ra thần quyền.
Còn ký ức năm trăm năm bị mất của Hoa Hoa, phần lớn đều là lúc nhập vào vào các thiếu nữ có thể song sinh, liên tục tham gia vào cuộc chiến không lối thoát.
Nhưng những chủ thể trước đó, có kẻ c.h.ế.t giữa đường khiến thất bại, có kẻ bị vận mệnh nghiền nát, khiến Hoa tai ương không thể thành hình, từng lần từng lần bị tổn hại.
Mất hết sức mạnh, rơi vào ngủ say, quên cả ký ức.
Trong số năm vật tạo thần, nó có thể nói là vật thất bại thảm hại nhất.
Cho đến bây giờ, nó gặp được Sở Lạc, và cuối cùng nuôi dưỡng ra thần quyền, lột xác thành hoa tai ương thực thụ.
Nhưng vẫn không thoát khỏi Tả Hoành Thận.
…
Gió mưa vẫn rơi, trên mặt lão đạo cũng dính nước, chẳng rõ là mưa tạt vào hay nước mắt khi nhìn thấy bản thân mình khi xưa đã từng sa đọa đến mức ấy.
“Tên của mọi người ta đều nhớ kỹ, tiểu hài nhi, tên của ngươi ta cũng nhớ rõ, không cần sợ cái chết, cái c.h.ế.t chỉ là tạm thời mà thôi… ha ha ha…”
Tả Hoành Thận nheo một bên mắt lại, rồi nhìn sang trường thương trong tay Sở Lạc, “Ngươi có nguyện ý hay không, mục đích của ta sắp hoàn thành rồi, mục tiêu lúc đầu của ngươi cũng đã đạt được, giờ nên quay về bên cạnh ta rồi.”
Hoa tai ương vốn là vật trong Thần Ma cảnh, mục đích của nó là sinh ra thần quyền, hóa thành chân thân.
Dù nó đã nhận định Sở Lạc là chuẩn thần, giao quyền được thần quyền cho nàng, nhưng với Tả Hoành Thận mà nói, đó chỉ là chút phiền toái thêm vào.
Sở Lạc, số mệnh định sẵn sẽ bị hắn g.i.ế.c chết.
“Tiểu nha đầu, lúc nãy ngươi nói, muốn nói với ta câu cuối cùng là gì?”
Nghe vậy, Sở Lạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Dù đã thấy rõ ký ức giữa Tả Hoành Thận và Hoa tai ương, niềm tin trong lòng nàng vẫn không hề lung lay.
“Vậy thì,” Sở Lạc chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt kiên định sáng ngời, “ta nguyện cùng tu chân giới sống c.h.ế.t cùng nhau.”
Lời vừa dứt, giáp vai vảy rồng sáng rực, ma khí của Giao Long một lần nữa rót vào thân thể nàng, vận chuyển ma công do nàng khống chế.
Hiến tế linh hồn, để đổi lấy vĩnh hằng. Dù thế nào đi nữa, thần quyền mà Hoa tai ương đang nắm không thể rơi vào tay Tả Hoành Thận.
Đây là điều cuối cùng nàng có thể làm vì những người mà nàng muốn bảo vệ.
Dù là đau đớn hay gian khổ, nàng chưa từng sợ hãi.