"Những ngày qua, quan sát các sinh linh trong quỷ cảnh, tuy mỗi loài đều có điểm kỳ dị riêng, nhưng có một điểm chung là: vật nào xuất hiện càng sớm thì thực lực càng mạnh. Nếu suy luận theo hướng này, thì những thứ như Thanh Kiếm, Bạch Cốt, Kim Phù và bức hoạ – vốn là nhóm đầu tiên xuất hiện – đã chạy đến tu chân giới, thì ảnh hưởng mà chúng gây ra e rằng còn lớn hơn cả quỷ cảnh hiện tại."
"Chúng ta nhất định phải rời khỏi đây, đi tìm bốn vật đó, tuyệt đối không thể để chúng trôi nổi trong dân gian. Nếu không, hậu quả sẽ vô cùng khôn lường."
"Các ngươi nghĩ có khả năng nào không, rằng Thanh Kiếm và bộ xương trắng… thật ra không phải là nhóm đầu tiên xuất hiện, mà chỉ là đợt thứ hai thôi?"
"Ngươi có ý gì?"
"Các ngươi còn nhớ lúc chúng ta vừa bước vào quỷ cảnh chứ? Khi đó nơi này chỉ là một khoảng hư vô, không có lấy một vật gì, mãi đến khi trời đất sinh ra vạn vật, rồi sau đó mới xuất hiện ánh kiếm kia."
"Trời đất được sinh ra trước bốn vật kia, mà chúng ta lại không hề thấy thứ gì xuất hiện trước đó. Nhưng điều đó không chứng minh được rằng, trước khi trời đất ra đời, không từng tồn tại một nhóm sinh linh nào khác – cổ xưa hơn, sớm hơn."
"Hồng quang… đúng rồi, các ngươi còn nhớ không? Lúc trời đất khai sinh, còn có một đạo hồng quang cùng xuất hiện! Nhưng hồng quang đó rất nhanh đã tan biến, về sau chỉ để lại những luồng hắc khí cứ mãi lớn dần lên."
Một tiếng "hồng quang" thốt lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, chư tu sĩ nhao nhao bàn tán.
Ánh mắt của Tả Hoành Thận quét qua từng khuôn mặt đang mở miệng phát biểu, những tu sĩ đang dần lần ra chân tướng. Hắn nhìn đôi môi họ mấp máy, nói ra từng suy đoán càng lúc càng gần với sự thật, sắc mặt hắn càng lúc càng trắng bệch, đầu óc ong ong, mồ hôi lạnh túa đầy lưng áo.
"Sư đệ."
Thanh âm của Nguyên Thương Quyết vang lên khiến hắn toàn thân chấn động, như bừng tỉnh mà quay đầu nhìn lại.
"Ngươi sao thế?" Nguyên Thương Quyết thấy rõ phản ứng vừa rồi của hắn, lộ vẻ nghi hoặc.
Cùng lúc đó, hiện trường đang huyên náo cũng lặng đi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Dưới vô số ánh nhìn, sắc mặt Tả Hoành Thận càng lúc càng trắng bệch.
"Chẳng lẽ… chẳng lẽ bọn họ đang nghi ngờ ta?"
"Không lẽ… bọn họ đã biết việc quỷ cảnh phục sinh là do ta gây ra?"
"Ta phải làm sao… phải làm sao mới được…"
Hình ảnh cuối cùng hắn thấy, là Liễu Tu Doanh đang vội vã lao về phía mình.
Tả Hoành Thận ngất xỉu.
Trong thức hải, nghe hắn lẩm bẩm không ngừng, Hoa Tai Ương lạnh giọng nói:
"Đồ ngu."
Tả Hoành Thận không nghe thấy cuộc đối thoại tiếp theo giữa các tu sĩ.
"Tình trạng của Tả đạo hữu vẫn chưa ổn chứ? Ta còn vài viên đan dược trị thương, để ta cho hắn dùng thử."
"Đúng vậy, hắn cùng với Túc đạo hữu cùng gặp nạn, mà Túc đạo hữu đến nay vẫn còn chưa tỉnh lại, bản thân hắn chắc chắn cũng không khá hơn bao nhiêu, vậy mà vẫn gắng gượng suốt mấy ngày nay, còn cố sức kêu gọi mọi người cứu chữa cho Túc đạo hữu… thật là cực khổ rồi."
"Thương thế của hai người bọn họ không thể kéo dài thêm nữa, chúng ta nghĩ cách đưa họ rời khỏi đây trước đi."
"Luồng hắc khí này phát triển quá nhanh, cứ tiếp tục thế này, chúng ta cũng không trụ nổi nữa. Huống hồ bao nhiêu ngày rồi vẫn chưa tìm được đường ra..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đúng thế, tiếp theo phải dốc toàn lực tìm lối thoát. Sau khi tìm thấy thì mau chóng rút lui. Ai nấy đều bị thương cả, không thể tiếp tục cầm cự mãi. Quan trọng hơn hết là, nhất định phải có người sống sót rời khỏi Thần Ma cảnh, đem những thông tin nơi này truyền ra ngoài."
...
Thứ mà hắn cho là sự nghi ngờ, thực ra chỉ là sự quan tâm của những người xung quanh đến thương thế của hắn.
Đêm xuống.
Nguyên Thương Quyết tỉnh dậy từ trạng thái nhập định, nhìn về phía Liễu Tu Doanh – người từ đầu đến cuối chưa từng nhắm mắt nghỉ ngơi, vẫn luôn cảnh giác quan sát xung quanh. Ông bước đến, khẽ nói: "Liễu sư huynh, để đệ canh đêm cho, huynh đi nghỉ một lát đi."
Nghe thấy tiếng gọi, Liễu Tu Doanh nhìn sang, giữa mày thoáng lộ vẻ đăm chiêu.
"Sư đệ, ngươi nói xem... Tam sư đệ có phải đang che giấu chuyện gì với chúng ta không?"
Trong mắt Nguyên Thương Quyết hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng.
"Liễu sư huynh phát hiện điều gì sao?"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Liễu Tu Doanh khẽ gật đầu.
"Vừa rồi ta kiểm tra thân thể của hắn, phát hiện tình trạng đan điền của hắn tổn hại giống hệt với Túc đạo hữu. Với tình trạng đó, đáng lẽ hắn không thể nào còn giữ được tỉnh táo. Thế nhưng trong người hắn lại có một luồng sức mạnh cực kỳ cường đại đang chống đỡ – mà đó không phải là lực lượng của bản thân hắn."
"Tam sư đệ hắn... sao lại có thể..." Nguyên Thương Quyết trừng to mắt, "Sao chuyện trọng đại thế này mà hắn lại giấu cả huynh đệ chúng ta?"
Liễu Tu Doanh trầm mặc trong chốc lát, rồi mới nói:
"Hoành Thận khác với chúng ta. Hắn là người được sư tôn mang về từ thế tục, không xuất thân từ gia tộc tu hành. Phụ mẫu hắn cũng không phải là tu sĩ. Dù sư tôn dành cho hắn nhiều ưu ái, nhưng thân phận truyền nhân chân chính của Tu Tề Đạo Nhân luôn khiến người ta dòm ngó. Dù chỉ phạm một lỗi nhỏ, cũng sẽ bị người ta vin vào thân phận, tu vi, xuất thân để công kích."
"Ta nhìn hắn trưởng thành từ bé, từ một thiếu niên gan dạ hiếu kỳ, đến nay lại trở thành người thận trọng dè dặt... cũng do ta trước kia quá ít để tâm đến hắn."
Nghe vậy, lòng Nguyên Thương Quyết càng thêm nặng trĩu.
"Nhưng lần này hắn giấu giếm không chỉ mỗi chúng ta. Mọi chuyện xảy ra trong quỷ cảnh đều liên quan đến vận mệnh của cả tu chân giới!"
Liễu Tu Doanh không phản bác, chỉ khẽ gật đầu.
"Cho nên ta muốn... ngươi có thể thay ta, âm thầm để ý đến hắn."
Nghe đến đây, tim Nguyên Thương Quyết chợt thắt lại.
"Thay huynh? Liễu sư huynh, huynh nói gì vậy... huynh định làm gì?"
Liễu Tu Doanh vẫn ngồi tại chỗ, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
"Ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Thần Ma cảnh vốn là hư vô. Từ lúc bước vào cõi hư không, tất cả đã được định sẵn – đến thì có đường, nhưng muốn đi thì không có cửa."
"Nhưng ta không thể để các ngươi c.h.ế.t ở đây. Ta đưa các ngươi vào, thì cũng phải đưa các ngươi ra. Không thể để cho tên họ Bạch của Lăng Vân Tông chê cười ta, rằng người ta muốn bảo hộ mà còn không giữ được, tu luyện ngần ấy năm uổng công rồi."
"Giờ muốn rời khỏi nơi này, chỉ còn cách mở một lối ra từ bên trong. Ta đã tính kỹ, tu vi của ta – vừa đủ."
Nguyên Thương Quyết sững người, ngơ ngác nhìn hắn: "Vậy còn huynh thì sao... sư huynh?"
Liễu Tu Doanh ngẩng đầu, cười nhẹ với ông: "Giúp ta chăm sóc sư đệ và các đạo hữu, cả Túc đạo hữu nữa. Nếu để cho lão Bạch biết mầm non tốt của địa mạch lại c.h.ế.t trong tay ta, e là có đi ngang mộ phần cũng phải nhổ cho hai bãi nước bọt. Còn nữa... đừng để thê tử ta khóc quá nhiều."