Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 518: Một bát nước



Ma giới vẫn khói lửa mịt mù.

Sau đó, Sở Lạc nghe được tin giáo chủ Ân Băng giáo bị giáo chủ Hồng Y c.h.é.m giết, nàng lại mang theo rượu đến trước phần mộ của Nguyên Yếm, đem tin này kể lại cho hắn.

Mất đi giáo chủ, Ân Băng giáo chỉ còn lại một đám quân ô hợp, chưa được mấy ngày đã bị người của Vũ Điệp giáo quét sạch. Ma tu Vô Hận tông cũng bị đuổi khỏi địa phận của Vũ Điệp giáo.

Trong loạn thế ấy, Vũ Điệp giáo tuy miễn cưỡng giữ được mạng, nhưng nguyên khí đại thương, thực lực không còn như xưa, về sau trong ma giới e là cũng chẳng dễ sống.

Ba giáo sáu tông ngày trước, nay đã thành hai giáo năm tông, Bạch Hỏa tông và Ân Băng giáo đều diệt vong.

Sở Lạc nghĩ tới việc ánh mắt của đám ma tu sớm muộn gì cũng sẽ đổ dồn về phía mình, mà những việc cần làm tại ma giới cũng đã hoàn thành, giờ mà không quay về Đông Vực tránh bão, chẳng phải quá dại dột hay sao?

Nàng đang ngồi trong nhã gian uống trà, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Không bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng động.

Sở Lạc quay đầu, thì thấy Thời Yến đã tới.

“Sao đột nhiên lại gọi ta đến?” Thời Yến lên tiếng hỏi.

Dạo gần đây, vì khoản năm mươi vạn ma tinh, Dương Tú vẫn luôn tìm cách giữ hắn bên người. Cho dù Thời Yến mấy lần bảo đảm sẽ trả đủ, nàng ta cũng nhất quyết không chịu buông tay.

Thời gian trôi đi, những người tu hành khác trong Thượng Vi tông cũng dần đoán ra ít nhiều — Dương Tú tám phần là có tình ý với hắn. Nhưng chỉ tiếc, hoa có tình, nước vô ý, cũng không còn cách nào.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Những chuyện này Sở Lạc không biết. Trong mắt nàng, Dương đạo hữu kia có thể giữ chân được Thời Yến, không để hắn chạy lung tung, quả  là trợ thủ đắc lực.

Nhưng giờ thì mọi chuyện đã chấm dứt.

“Có người nhờ vả,” Sở Lạc nói, rồi lấy ra cây trâm cài hoa chi tử, m.á.u trên đó đã được nàng lau sạch, sắc trắng tinh khôi, “vật này trả lại cho nguơi.”

Lời vừa dứt, Thời Yến đã sững người nhìn chằm chằm cây trâm trong tay nàng.

“Nàng… tại sao lại…”

Sở Lạc thấy vành mắt Thời Yến đỏ rực, trong lòng cũng dấy lên cảm xúc khó tả.

Xem ra… quả thật là thích nàng ấy.

Sở Yên Nhiên đã làm biết bao chuyện sai trái, vậy mà đến cuối cùng vẫn còn một người thật lòng thật dạ thương yêu nàng.

Cũng đúng, người như vậy, nàng sao có thể nỡ ra tay tổn thương.

“Nàng c.h.ế.t rồi, do ta giết,” Sở Lạc vẫn nhìn Thời Yến, tay cầm trâm đưa ra thêm chút nữa, “trước lúc c.h.ế.t nàng muốn ta trả lại cho ngươi, cũng hy vọng ngươi có thể bắt đầu một cuộc sống mới.”

Không biết qua bao lâu, Thời Yến mới đưa tay ra nhận lấy cây trâm ấy.

Làm xong việc cuối cùng, Sở Lạc uống cạn chén trà, đứng dậy.

“Ta cũng nên rời khỏi ma giới rồi. Nếu ngươi còn chưa chơi chán, cứ ở lại đi. Cáo từ.”

Nhưng vừa đi đến cửa phòng, ngoài sân lại truyền tới một giọng quen thuộc.

“Thời đạo hữu, Thời Yến? Ngươi ở đây sao?”

Dương Tú đứng ngoài cửa, vừa gọi một tiếng, cửa phòng đã mở ra.

Nàng nhìn thấy người mở cửa, trong mắt không khỏi lộ ra kinh ngạc.

“Sở đạo hữu? Đây là…”

“Không có gì, chỉ là chào tạm biệt.”

“Chào tạm biệt? Sở đạo hữu định rời khỏi ma giới?” Dương Tú vội hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe vậy, Sở Lạc gật đầu: “Càng sớm rời đi càng tốt.”

“Vậy thì hay, ngày mai bọn ta cũng có một đội tu sĩ trở về Đông Vực, Sở đạo hữu đi cùng bọn họ cũng tiện đường, còn có người chăm sóc lẫn nhau.” Dương Tú liền nói.

Trước lúc chia tay, Phương Hạ còn đặc biệt dặn dò nàng phải bảo đảm an toàn cho Sở Lạc.

Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, hình như muốn rời đi một mình.

Quả nhiên, Dương Tú thấy Sở Lạc khẽ lắc đầu: “Không cần. Không bao lâu nữa, các ngõ ngách trong ma giới lại sẽ dán đầy lệnh truy nã của ta. Nếu đi cùng người khác lại liên lụy họ. Một mình ta, vẫn linh hoạt hơn.”

Nghe vậy, Dương Tú lại khuyên mấy câu, song vẫn không lay chuyển được nàng, đành để Sở Lạc tự rời đi.



Nắng gắt như thiêu, Sở Lạc một mình lặng lẽ đi về hướng Đông Vực, chẳng biết bao lâu sau, cảm giác khô khốc nơi cổ họng bắt đầu dâng lên.

“Nắng quá… sao ta lại có cảm giác này…”

【Rất đơn giản, đó là vì…】

“Nói mau.”

【Ma khí xâm thể rồi, đã nhắc ngươi chú ý mà không thèm nghe, lại còn tuỳ tiện vận dụng ma khí, cũng không chịu nghỉ ngơi vài ngày.】

“Không còn cách nào, thời cơ tốt rất hiếm gặp.”

【Nhưng cũng coi như đã hoàn thành mọi việc cần làm rồi. Nếu không chịu nổi, thì tìm chỗ nghỉ ngơi đi.】

“Phía trước hình như có trạm lánh nạn, toàn là thường dân,” Sở Lạc nhìn xa xa, rồi bước nhanh hơn, “ta cũng xem như mình là người phàm vậy.”

Trận đại loạn nơi ma giới đã khiến rất nhiều thường dân ly tán, vì thế khắp nơi cũng mọc lên những điểm trú tạm đơn sơ.

Trạm lánh nạn này rất nghèo nàn. Trước khi vào, Sở Lạc đã dùng Họa Bì Quỷ đổi dung mạo, giả làm một người đầy bụi đất, nên cũng không ai chú ý đến.

Nàng tìm chỗ ngồi xuống, tay nắm lấy một viên thượng phẩm linh thạch định hấp thu linh khí để ổn định thân thể, nhưng không ngờ tình trạng còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng — nàng vừa nắm lấy linh thạch đã trực tiếp hôn mê.

Khi lần nữa tỉnh lại, nàng thấy môi mình  như có thứ gì mát lạnh ẩm ướt chạm tới.

Đôi mắt Sở Lạc khẽ chớp, rồi nhìn rõ tình cảnh trước mặt.

Một đám dân chạy nạn vây quanh nàng, bên cạnh là một bà lão tóc bạc, đang nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, cẩn thận bón nước bằng một cái bát.

Lúc Sở Lạc mở mắt, lập tức có tiếng người vang lên:

“Tỉnh rồi, tỉnh lại rồi!”

“Phù… quả nhiên không phải bệnh nặng, chỉ là mệt quá thôi.”

“Tỉnh là tốt rồi…”

Sở Lạc mờ mịt nhìn về phía mọi người xung quanh. Có người nhận ra vẻ nghi hoặc trong mắt nàng, bèn lên tiếng giải thích:

“Cô nương à, vừa rồi cô ngất xỉu do say nắng đó biết không? Trời nóng thế này mà cứ cố sức đi, nếu xung quanh không có người thì dễ mất mạng lắm!”

“Ây, thôi đừng nói nữa. Lúc này ai cũng chẳng dễ dàng gì, cứu được là tốt rồi, cứu được là tốt rồi.”

“Muội muội à, uống thêm chút nước đi, chỗ này chẳng còn gì ăn, nhưng tối nay sẽ có người đến phát cháo, ráng chịu chút.”

Sở Lạc ngơ ngác nhìn những người phàm đang quan tâm đến mình, còn chiếc bát nước cuối cùng của cả trạm trú nạn kia, lúc này đang kề ngay bên môi nàng.

Bất chợt, Sở Lạc cảm thấy có giọt lệ chảy dài trên má.

“Đứa nhỏ à,” bà lão bên cạnh nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên mặt nàng, giọng nói dịu dàng an ủi: “Không có chuyện gì là không thể vượt qua. Khi đám ma tu đánh nhau, chúng ta khổ sở là thế, mà giờ chiến tranh cũng qua rồi, từ nay về sau sẽ khá hơn từng chút một. Ngoan, đừng khóc…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com