Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 512: Kết thúc bài hát.



Đối diện ánh mắt của hắn, Sở Lạc trầm mặc giây lát, rồi vẫn dời tay hắn ra, tiếp tục truyền ma khí vào người hắn.

Trong đám đạo tu có người muốn mở miệng nói điều gì, cuối cùng lại bị người bên cạnh ngăn lại.

Mà ở phía xa, Thời Yến dán chặt ánh mắt về phía này.

Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của Sở Lạc và Nguyên Yếm, hắn không khỏi nhớ lại bốn người từng đem mình bán vào Hồng Lâu.

Bốn người đó, cũng đều là người của Đoạt Linh giáo.

Người của Đoạt Linh giáo rất dễ nhận ra, hơn nữa nhìn vị trí những vết khâu trên người Nguyên Yếm, rõ ràng hắn chính là một trong bốn người đó!

Nói như vậy thì nữ ma đầu đã cố ý bán hắn cho người của Thượng Vi tông... thật ra chính là Sở Lạc sao?

"Trên người ngươi có quá nhiều thương tích," Sở Lạc nghĩ ngợi, rồi nói, "ta đi tìm thuốc."

Nghe vậy, Nguyên Yếm lại khẽ cười bất đắc dĩ: "Đã không còn cần thiết nữa rồi."

"Cần." Sở Lạc nghiêm túc đáp.

"Khụ khụ khụ..." Tiếng ho sặc sụa của Phương Hạ vang lên từng trận, hắn nhìn về phía những đạo tu khác, cất tiếng: "Người đã cứu ra rồi, còn đứng ngây ở đây làm gì? Ai làm việc nấy đi, người của Thượng Vi tông tiếp tục giám sát chiến trường, có tin tức gì lập tức báo ngay."

Có tiếng hắn nhắc nhở, mọi người cũng rời đi, không còn tiếp tục dán mắt vào Nguyên Yếm nữa.

Sở Lạc  đứng dậy, đi về phía Phương Hạ.

"Phương đạo hữu, trên người ngươi có đan dược dành cho ma tu dùng không?"

"Có có có." Phương Hạ  đáp, hắn lâu năm buôn bán ngang nhiên với ma tu tại địa giới Thần Mộng tông, thân mang đủ loại đồ vật. Vừa nghe Sở Lạc hỏi, liền vội vàng lấy đan dược ra.

"Đa tạ. Đan dược này giá bao nhiêu, ta thanh toán."

Nghe vậy, Phương Hạ chỉ phất tay: "Đan dược cho ma tu thì với chúng ta cũng vô dụng, đạo hữu cần thì cứ lấy. Nhưng ta vẫn phải nhắc một câu..."

Hắn hạ thấp giọng nói.

"Ngươi chắc chắn muốn cứu kẻ này sao? Người trong đạo môn đều biết, ma tu Đoạt Linh giáo không ai là trong sạch cả. Ngươi dây dưa với hắn, sau này e rằng sẽ bị truy vấn. Nghiêm trọng hơn, có thể còn ảnh hưởng đến Lăng Vân tông. Cho nên... cứu hắn khỏi chiến trường đã là nhân nghĩa lắm rồi, Sở đạo hữu, đừng làm thêm điều gì nữa."

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Phương đạo hữu không cần lo, cho dù sau này có bao nhiêu người bất mãn với hành động hôm nay của ta, ta cũng sẽ không sợ." Sở Lạc mỉm cười, giơ lọ đựng đan dược trong tay lên. "Ân tình tặng thuốc này, ta sẽ ghi nhớ."

Nói xong, dưới ánh mắt c bất lực của Phương Hạ, nàng xoay người quay về phía Nguyên Yếm.

Ánh mắt của Nguyên Yếm vẫn luôn dõi theo nàng, những gì đám đạo tu kia nói, hắn  như không nghe thấy, cũng không để tâm.

Bất chợt, hắn khẽ chớp mắt, nhìn về tia sáng đầu tiên ló lên nơi chân trời đen đặc.

Trời đã sáng rồi.

"Trưởng lão, ăn thuốc đi. Một lát nữa ta sẽ giúp ngươi luyện hóa dược lực bằng ma khí."

Một viên đan dược được đưa tới bên môi hắn.

Nguyên Yếm không động đậy, ánh mắt lại quay về gương mặt của Sở Lạc.

"Ngươi còn nhớ tâm nguyện của ta là gì không?"

Nghe vậy, giữa chân mày Sở Lạc khẽ nhíu lại. Tâm nguyện của hắn, là c.h.ế.t dưới mũi thương của nàng.

Nghe hắn nhắc lại chuyện này, lòng nàng bỗng siết lại, vô thức căng thẳng.

"Tâm nguyện gì đó để sau đi. Ngươi còn có thể sống thêm một đoạn thời gian nữa, còn có thể đi đến nhiều nơi chưa từng đến, ngắm nhìn những cảnh sắc chưa từng thấy." Viên thuốc vẫn được giữ nguyên bên cạnh hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên Yếm lặng lẽ nhìn nàng.

Phải rồi, nếu thế gian này vẫn còn một người như nàng, thì ai lại không muốn sống tiếp chứ?

Cho dù hắn không còn là trưởng lão của Đoạt Linh giáo, cho dù mỗi ngày phải chịu ánh mắt ghẻ lạnh của đạo môn, nghe đủ lời chỉ trích.

Chỉ trích hắn thì được, dù gì cũng là một mạng rẻ mạt.

Nhưng hắn không thể để Sở Lạc bị kéo xuống, không thể để nàng cũng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng nói: "Đã không còn kịp rồi. Thân thể của ta, ta tự biết rõ. Giáo chủ của Ân Băng giáo căn bản không định để lại cho ta một con đường sống. Hàng vạn mũi hàn châm xuyên qua thân thể, ta có thể chống đỡ đến bây giờ, đã là cực hạn."

"Nhưng... tim ta đau quá… Cái hàn khí đó vẫn đang giày vò ta. Ta... ta không chịu nổi nữa rồi…" Mắt Nguyên Yếm bắt đầu đỏ, nhìn Sở Lạc qua một màn nước mờ ảo. "Cho ta giải thoát… được không?"

Chân mày Sở Lạc càng lúc càng nhíu chặt, mũi cay cay.

"Ngươi không phải vẫn luôn không sợ lạnh sao?"

"Ta đối đầu là giáo chủ của Ân Băng giáo, sao hắn lại không biết nên dùng cách gì để đối phó với hàn thai như ta…" Trong tiếng ho dữ dội, m.á.u lại trào ra từ vết thương, áo bào đã nhuộm đỏ giờ lại thêm phần thẫm đẫm.

"Trưởng lão, Nguyên Yếm?" Sở Lạc thấy hắn đau đớn đến vậy, biết rõ không phải giả vờ, vội vã gọi.

"Thật sự... tim ta đau lắm..." Hắn nắm chặt cánh tay nàng, cố gắng kìm nén tất cả xúc cảm, chỉ để lộ nỗi đau tột cùng. "Hãy cho ta một cái kết thật nhanh. Dù sao đời này cũng không còn tiếc nuối gì nữa..."

Dưới ánh mắt van xin của Nguyên Yếm, Sở Lạc lặng lẽ nhìn hắn rất lâu, cho đến khi đôi mắt mình cũng đỏ hoe.

Nguyên Yếm không lừa nàng, tim hắn thật sự đau đớn. Cảm giác ấy, còn mạnh hơn bất kỳ vết thương nào từng chịu qua.

Hắn nhìn thấy Sở Lạc rút ra trường thương Phá Chiều, nhưng đầu thương vẫn hướng xuống đất, bàn tay cầm thương đang không ngừng run rẩy.

Nguyên Yếm cụp mắt xuống, ánh mắt dịu dàng.

Hắn nâng bàn tay đầy m.á.u bẩn lên, đặt lên thân thương, rồi từ từ nâng mũi thương lên, chĩa thẳng vào n.g.ự.c mình.

"Tay cầm thương không được run." Nguyên Yếm khẽ nói.

Hắn giữ vững thân thương đang run rẩy, đôi mắt chan chứa dịu dàng chỉ dám nhìn tay nàng, không dám ngẩng đầu, sợ ánh mắt sẽ phản bội lòng mình.

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào tay nàng, mềm mại như lông chim lướt qua.

Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười lén lút, rồi nhân lúc Sở Lạc chưa kịp phản ứng, bất ngờ đ.â.m thẳng mũi thương vào tim mình.

"Nguyên Yếm!"

Mặt trời đã lên, ánh sáng như dội thẳng lên người nàng, khiến Nguyên Yếm ngây người nhìn.

Tựa như mọi đau khổ và bóng tối đều bị ánh nắng ấy xua tan, cuối cùng, vào khoảnh khắc cuối của cuộc đời, hắn mới dám lộ ra một tia không nỡ rời xa.

"Đẹp thật…"

Sở Lạc  sững sờ nhìn sinh mệnh hắn dần dần tan biến, cho đến khi đôi mắt ấy khép lại, không còn mở ra nữa.

Gió thổi qua, má nàng thấy lạnh.

Gặp gỡ tình cờ, luôn mang theo vài phần duyên phận khó hiểu.

Bài hát kết thúc cũng là lúc người đi, lại chẳng thể có một kết cục viên mãn như lòng mong.

Trương Dực Xuyên c.h.ế.t rồi, Linh Yểm đã rời đi, Nguyên Yếm cũng không còn.

Tựa như nàng lại trở về với những ngày tháng đã định sẵn ban đầu, một mình đơn độc, không có gì thay đổi.

Nhưng trong đầu lại có thêm một đoạn ký ức, và cả… những tiếc nuối không cam lòng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com