“À,” phu nhân tươi cười, rồi bảo tiểu nha hoàn mang chén dược quả tiến vào, “Đây là linh quả từ Đông Vực gửi tới, bổ dưỡng cho con lắm. Phụ thân đã vất vả lắm mới tìm được. Lại còn có điểm tâm con ưa thích...”
“Còn đây nữa, là huynh trưởng của con cất công tìm về cho. Ban đêm vết thương trên người con đau nhức, huynh trưởng lo sợ con không ngủ ngon, nên muốn lót giường mềm hơn, khiến con được dễ chịu đôi phần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đám tỳ nữ nối nhau mang đồ vào phòng.
Nhìn những thứ không ngừng được đưa vào, sắc mặt Tề công tử khẽ đổi.
“Mẫu Thân, những thứ này là…”
“Tất cả đều chuẩn bị cho con đấy.” Tề mẫu mỉm cười, lấy từ trong hộp ra một miếng điểm tâm, “Nào, nếm thử xem, cái này ngon lắm.”
“Mẫu thân, lúc này con không đói.” Hắn khẽ lắc đầu, nói.
“Sao lại không đói? Hai hôm nay con đâu có ăn uống ra hồn, đừng tưởng ta không biết.”
Tề mẫu đã đưa điểm tâm đến tận miệng hắn. Biết không thể từ chối, hắn đành cắn một miếng.
“Sao? Nếu thấy ngon, mẫu thân ngày nào cũng sai người đi mua về cho con.” Ánh mắt Tề mẫu nhìn hắn, trong mắt ánh lên một tầng nước mắt mơ hồ.
Tề Công tử chỉ lặng lẽ nhìn ánh lệ trong mắt mẫu thân mình, xuất thần hồi lâu, không thốt thêm lời nào.
“Không hợp khẩu vị sao?” Thấy dáng vẻ của hắn, Tề mẫu vội bẻ một miếng điểm tâm nếm thử, “Chắc là… chắc là ngọt quá rồi. Ta sai người đi mua món khác về cho con.”
Công tử cầm bút, đang viết chữ động tác bỗng khựng lại.
“Hôm qua con nghe ngoài phố có người rao bán… kẹo hồ lô.”
“Mua, lập tức đi mua!” Tề mẫu quay sang đám tỳ nữ trong phòng, “Mau lên!”
“Không cần vội đâu,” công tử khẽ cười nhìn bọn tỳ nữ, “chậm một chút cũng không sao.”
Đợi tỳ nữ lui ra, Tề mẫu do dự hồi lâu, rồi mới cất lời.
“Bảo nhi ngoan của ta, mẫu thân có một chuyện… muốn nhờ con…”