Phòng bệnh ba người mà Vinh Phong đang nằm, hiện chỉ có mỗi anh là bệnh nhân. Hai giường bên cạnh đều trống. Bác sĩ sắp xếp cho anh nằm giường trong cùng, gần cửa sổ và wc cho tiện dùng.
Tần Sương Tinh đến quầy y tá nhận một bộ chăn gối, ôm về phòng bệnh.
Chiếc giường xếp nhỏ đã được trải sẵn, thấp lùn, đặt sát bên giường bệnh của Vinh Phong.
Hai người mỗi người nằm một bên, chơi điện thoại.
Tần Sương Tinh cuộn mình trên giường xếp nhỏ, hai tay chui ra khỏi tấm chăn mỏng mùa hè cầm điện thoại, ánh sáng màn hình chiếu sáng gương mặt cậu.
Cậu đang trả lời tin nhắn riêng trên T-Station.
Không biết có phải vì được L-OHP bấm like và chia sẻ hay không, mấy video chuyên mục của Tần Sương Tinh lại đón một làn sóng tương tác mới, bình luận và tin nhắn riêng nổ tung. Tần Sương Tinh ăn tối xong mở ra xem mà thấy trước mắt tối sầm.
Số lượng cần trả lời nhiều như tuyết rơi che trời lấp đất, khiến cậu thấy áp lực. Rồi lại không muốn phụ lòng các khán giả đã khen ngợi, động viên, giục cậu mau ra video mới.
Chờ đến khi trả lời được kha khá, ngẩng đầu thì đã mười giờ.
“Ừ.” Vinh Phong đặt điện thoại xuống, giọng có chút ủ rũ, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tần Sương Tinh đưa tay, tách một tiếng tắt đèn.
Bóng đêm yên tĩnh lập tức bao phủ căn phòng. Ánh trăng bò vào trong, thay thế ánh đèn trắng, trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng bệnh trống trải.
Sáng mai Tần Sương Tinh có tiết học. Cậu chỉnh âm lượng báo thức xuống mức nhỏ nhất, sợ sáng mai đánh thức Vinh Phong.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, lờ mờ nghe thấy tiếng hô hấp chậm và dài của người đàn ông trên giường bên cạnh. Cảm giác này vừa xa lạ vừa kỳ quặc, làm người ta cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Tần Sương Tinh nhắm mắt, ấp ủ cơn buồn ngủ. Vai hơi lạnh, cậu rụt người vào chăn, vẫn chưa bớt lạnh.
Chăn mỏng quá…
Tần Sương Tinh không nhịn được kéo chăn kín hơn, trở mình.
Chưa xoay còn đỡ, xoay xong lưng cũng lạnh ngắt. Tần Sương Tinh đành nằm ngửa trở lại, lưng ép sát xuống tấm nệm giường xếp, cố hấp thụ chút hơi ấm từ nó.
Giường xếp là loại gập được mà bệnh viện cung cấp cho người nhà nghỉ ngơi. Vì thế giữa giường có một đoạn kim loại rỗng, vừa hay nằm ngay phần eo. Tần Sương Tinh cố gắng nằm thẳng, nhưng vẫn cảm thấy phần lưng dưới trống trơn, bị lọt gió. Nói chung rất khó chịu, chủ yếu là lạnh.
Cậu đang phân vân không biết có nên dậy ra quầy y tá xin thêm cái chăn nữa hay không thì nghe thấy tiếng Vinh Phong truyền đến từ giường bên.
“Không ngủ được à?”
Trong căn phòng trống trải, chỉ còn ánh trăng uyển chuyển đổ xuống. Giọng của Vinh Phong trầm thấp gợi cảm, mang theo vẻ dịu dàng đặc biệt mà bóng đêm ban tặng.
“Có hơi lạnh.” Tần Sương Tinh thành thật nói.
Vinh Phong trầm mặc một lát, sau đó kéo chăn mình lên một chút.
“Lên đây ngủ.” Vinh Phong nói.
Tần Sương Tinh cứng người vài giây. Vinh Phong cười khẽ, có chút tự giễu: “Đừng sợ, anh không làm gì đâu.”
“Em không phải…” Tần Sương Tinh đỏ ửng mặt, cuống quít giải thích.
“Hoặc là…” Giọng Vinh Phong trở nên vi diệu, “ôm ngủ?”
Tần Sương Tinh không nói nên lời.
Mặt cậu đỏ bừng như cà chua, may mà có màn đêm che khuất, không nhìn rõ lắm. Cậu không nói gì, chỉ lề mề bò dậy khỏi giường xếp, chui vào chăn của Vinh Phong.
Ấm quá.
Tần Sương Tinh nằm xuống bên cạnh anh, không nhịn được thở phào một hơi. Vinh Phong nghiêng người, tự nhiên đưa tay ôm cậu.
Lưng Tần Sương Tinh tựa sát vào lồng ng.ực anh, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực truyền tới từ phía sau. Lưng cậu áp chặt vào ngực Vinh Phong, nơi có tiếng tim đập trầm ổn đều đặn.
Hơi ấm vây lấy cậu. Tần Sương Tinh bỗng có ảo giác được che chở.
“Anh còn đau không?” Tần Sương Tinh không nhịn được hỏi.
“Còn một chút.” Vinh Phong nghiêng người ôm cậu, cánh tay rắn chắc quấn quanh cậu, mang đến cảm giác an toàn mãnh liệt. “Nhưng không sao, chịu được.”
“Có đè vào vết thương không…” Tần Sương Tinh hơi lo, dịch ra ngoài mép giường.
“Không đâu.” Vinh Phong duỗi tay kéo cậu về, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết ôm vào lòng.
Tần Sương Tinh cảm nhận luồng nhiệt phía sau lưng, hơi thở nóng rực phả vào gáy cậu, ẩm ướt ngưa ngứa, như một con thú lớn hiền lành.
Cảm giác xa lạ này không khiến cậu khó chịu, ngược lại rất dễ chịu.
Cơ thể của Tần Sương Tinh không còn lạnh buốt như đêm qua, nhưng vẫn cuộn tròn nhỏ nhắn trong lòng anh như động vật nhỏ mềm mại say ngủ.
Vinh Phong nhắm mắt lại, cảm thấy lỗ hổng trong lòng bấy lâu được lấp đầy. Anh kéo chăn lên một chút, ôm chặt người trong lòng, an tâm ngủ thêm một giấc ngắn.
……
Hai ngày sau đó, Tần Sương Tinh cứ bôn ba giữa trường học, bệnh viện và nhà.
Bệnh viện nơi Vinh Phong nằm không gần trường cậu, nên mỗi lần đi học hay quay về lấy đồ đều bất tiện. May mắn là Vinh Phong hồi phục rất nhanh. Sáng ngày thứ ba, khi bác sĩ đến kiểm tra, gỡ miếng gạc sau lưng anh lên xem, thấy vết thương không còn rỉ máu hay dịch nữa, liền sắp xếp cho anh xuất viện.
Lúc Tần Sương Tinh đến lấy giấy kết quả xuất viện, bác sĩ còn tấm tắc: thể chất của Vinh Phong quá tốt, tốc độ lành vết thương vượt xa dự đoán.
Bác sĩ kê cho họ rất nhiều thuốc sát trùng và vật dụng thay băng, dặn họ tự thay thuốc ở nhà. Tần Sương Tinh cẩn thận ghi chép từng lời dặn của bác sĩ vào điện thoại, ôm máy đứng trước mặt bác sĩ như học sinh ngoan.
Vinh Phong cuối cùng cũng được xuất viện.
Hai người xuống lầu, Tần Sương Tinh muốn đỡ anh.
Vinh Phong cười nói: “Anh bị thương ở lưng chứ có phải ở chân đâu. Đỡ làm gì?”
Tần Sương Tinh im lặng rút tay về, thế nhưng cổ tay bị túm gọn.
Vinh Phong nhận lấy mấy thứ linh tinh cậu đang cầm, chuyển sang tay kia. Sau đó vô tư nắm tay cậu, nói: “Đi thôi.”
Tần Sương Tinh cúi đầu, vành tai lén lút đỏ lên.
Hai người bắt taxi, ngồi lên xe. Tần Sương Tinh nghĩ anh sẽ về đội cứu hỏa, không ngờ Vinh Phong lại báo tài xế một địa chỉ khác.
“?” Tần Sương Tinh ngơ ngác.
Vinh Phong ngồi trở lại ghế sau, quay sang cười với cậu: “Là nhà anh.”
“Ồ…” Mặt Tần Sương Tinh nong nóng, lúng túng quay mặt ra ngoài, giả vờ nhìn cảnh vật.
Hai người vẫn nắm tay nhau, ấm áp tự nhiên.
……
Nhà của Vinh Phong không quá lớn, sạch sẽ gọn gàng, nhưng lại có cảm giác trống trải.
Tần Sương Tinh đảo mắt nhìn quanh, hiểu ra sự trống trải này đến từ đâu.
Không có hơi người.
Bếp sạch đến mức như chưa từng dùng qua. Nhà vệ sinh, phòng ngủ, mọi nơi đều được dọn dẹp ngăn nắp, như thể chưa từng có ai sống ở đây.
Lần đầu đến nhà Vinh Phong, Tần Sương Tinh hơi bối rối, không biết nên làm gì. Vinh Phong đi vào phòng ngủ, hình như đang lục tìm gì đó.
Giọng Vinh Phong vọng ra từ phòng ngủ, kèm theo âm thanh lục lọi.
Tần Sương Tinh thấy lạ, quay đầu nhìn về phía đó.
Không lâu sau, Vinh Phong bước ra, nhét vào tay cậu một v.ật c.ứng cứng.
Tần Sương Tinh ngẩn ra, cúi đầu nhìn.
Là một chiếc chìa khóa.
Cậu không khỏi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.
Vinh Phong ngồi xuống bên cạnh cậu, thân hình rắn rỏi dẻo dai được huấn luyện chuyên nghiệp, dù nghiêng người tựa vào ghế vẫn thẳng tưng. Anh không giải thích gì về chiếc chìa khóa, chỉ lấy điện thoại ra, thản nhiên hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh đặt. Chiều có tiết không?”
“Ừm.” Vinh Phong nghiêng người lại gần, đưa điện thoại cho cậu xem.
Cả hai tựa sát vào nhau, đều cảm nhận được hơi thở ấm áp thong thả của đối phương.
“Ăn xong thì ngủ trưa một lát.” Vinh Phong chậm rãi xoa gáy cậu, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, “Tối lại đến chứ?”
Tần Sương Tinh lặng lẽ siết chặt chiếc chìa khóa trong tay. V.ật c.ứng lạnh lẽo nhanh chóng được bàn tay sưởi nóng.
“Dạ đến.” Tần Sương Tinh đáp.
“Vậy thì anh nấu cơm cho em ăn.” Vinh Phong khẽ cười, nghiêng người hôn lên má cậu, “Tối nay không ăn đồ ngoài.”
“Vâng…” Tần Sương Tinh bị hôn đến choáng váng, đầu óc nặng trịch chẳng nghĩ được gì, chỉ có thể đáp vâng.
Chìa khóa nhà Vinh Phong cứng cộm trong lòng bàn tay. Tần Sương Tinh không kìm được nắm chặt hơn, dường như nhận được một loại cảm giác an tâm mãnh liệt từ nó.
……
Sau khi Tần Sương Tinh đi, căn nhà trống trải trở về yên tĩnh.
Vinh Phong ngồi một mình trên ghế sofa một lúc, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Đàm Hưng Hàng.
“Ông còn nhớ cậu trai hồi cấp ba tôi từng yêu thầm không?” Vinh Phong nói.
“Hở?” Đàm Hưng Hàng ngửi thấy mùi bát quái, hứng thú bừng bừng: “Nhớ chứ, ông nói cậu ấy ra nước ngoài nên mất liên lạc. Sao, tìm được rồi?”
Vinh Phong: “Là Tần Sương Tinh.”
“?”
Đàm Hưng Hàng nghẹn họng. Hai giây sau…
“Hả???” Hắn không tin nổi, lặp lại, “Là Tần Sương Tinh???!!!”
Vinh Phong cho hắn vài giây để tiêu hóa, sau đó nói tiếp: “Tôi với em ấy đang quen nhau.”
“???”
Đàm Hưng Hàng hít mạnh một hơi. Hai quả bom liên tiếp oanh tạc não hắn, tạm thời mất chức năng nói chuyện.
Không phải tin xấu gì, chỉ là quá bất ngờ, hắn chưa từng nghĩ tới khả năng này.
Sau một phút im lặng, Đàm Hưng Hàng bật cười: “Chúc mừng người anh em. Vướng mắc nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được toại nguyện rồi.”
“Ừ.” Khóe môi Vinh Phong hiện lên nụ cười nhạt. Dừng một chút, anh nói: “À đúng rồi, nhờ ông chuyện này. Đừng kể cho em ấy biết mấy chuyện hồi cấp ba của tôi.”
Thời cấp ba, anh xấu xí, yếu đuối, dù là diện mạo hay tính cách đều khiến người ta ghê tởm, không có tương lai. Như chuột trong tầng hầm, như giòi trong cống, như tất cả những thứ âm u ẩm ướt mà người ta ghét bỏ.
Giờ đây anh đã lột xác hoàn toàn. Anh nỗ lực biến thành một người tươi sáng lạc quan, hoặc nói là trông giống một con người. Vậy nên anh không muốn Tần Sương Tinh biết về con người trước kia.
Không ai sẽ thích anh lúc đó, kể cả chính anh cũng ghét cay ghét đắng con người cũ.
“Cấp ba?” Đàm Hưng Hàng ngẩn vài giây, hiểu ra, “À à cái quá khứ đen tối thời cấp ba… Hiểu rồi hiểu rồi.”
Đàm Hưng Hàng đồng ý rồi, nhưng vẫn nhịn không được nói thêm: “Thật ra tôi thấy kể cũng không sao, cậu ấy sẽ không để ý đâu. Sinh viên Tần tốt tính thế mà.”
“Ha, suốt ngày hứa suông, nói mời tôi uống rượu bao nhiêu lần, được mấy lần thực hiện…” Giọng điệu Đàm Hưng Hàng nhẹ nhàng trở lại.
Vinh Phong nghiêm túc: “Lần trước chẳng phải đã mời rồi à?”
“Lần trước? À tôi nhớ rồi, lần ông sắp xếp cho Tần Sương Tinh đi làm thêm ở Tinh Vệ… Mẹ kiếp, hoá ra lần hiếm hoi được ông mời rượu là nhờ ánh sáng của crush nhà ông. Hèn gì, cái thằng này…”
Vinh Phong bật cười, chuyển sang loa ngoài. Anh vừa tán gẫu với Đàm Hưng Hàng, vừa mở app mua đồ, đặt nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.