Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 49



Bùi Dư Yến vuốt v e Đại Ca, lấy lại khăn tắm, bất lực nói: “Thua mi rồi đấy, mi đổi một cái khăn tắm đi.”

 

Kỳ Trừng nhìn mấy thứ trong tay anh, là một túi rau dưa và trái cây, rất có khí chất của “người đàn ông gia đình”, cảm xúc khi thấy có người vào bếp cho mình khiến cõi lòng cô nhộn nhạo, vừa là động lực, vừa là hơi ấm cho cô.

 

Bùi Dư Yến xắn tay áo, Kỳ Trừng đeo tạp dề cho anh từ phía sau, anh lẩm bẩm: “Hiếm khi được nghỉ, ở nhà nấu một bữa cơm đi.”

 

“Được, em nghe anh, vậy em sẽ làm trợ thủ, có được không?” Hơi thở nóng bỏng của Kỳ Trừng vờn quanh cổ anh, trải qua sự tiếp xúc thân mật vào đêm qua, thân thể hai người càng thêm mẫn cảm vì nhau.

 

Biết Bùi Dư Yến là “tay ngang” trong phòng bếp, Kỳ Trừng cẩn thận thái sẵn nguyên liệu cho anh, cũng may, tuy anh không rành nấu nướng, nhưng lại học hỏi rất nhanh, hầu như dựa vào sự chỉ huy của Kỳ Trừng, mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy.

 

Một mâm thức ăn có đủ sắc, hương, vị nhanh chóng được mang ra, toàn bộ sức lực dường như đã tiêu sạch vào đêm qua, Kỳ Trừng thoải mái ăn uống thả cửa, Bùi Dư Yến xoa lưng cô: “Ăn từ từ thôi, không có ai giành ăn với em đâu.”

 

Kỳ Trừng nghẹn lại, mặt mũi lập tức đỏ bừng, bèn gắp cho anh một miếng rau cần tây, anh nhìn số thịt chất cao như núi trong bát của Kỳ Trừng, hỏi cô: “Em không thích ăn rau cần tây à?”

 

Cô gật gù: “Ừm, rau cần xào thịt bò, em chỉ ăn thịt bò thôi.”

 

Bùi Dư Yến nhướng mày hỏi cô: “Em xem tin tức trên mạng chưa?”

 

“Vẫn chưa… Có chuyện gì à?” Kỳ Trừng buông đũa, ngơ ngác nhìn anh, đợi anh nói câu tiếp theo.

 

Bùi Dư Yến mở lịch sử trò chuyện giữa anh và Bùi Yên cho cô xem, giọng điệu hoàn toàn bình thản: “Phùng Húc bị nghi ngờ lừa dối người tiêu dùng, có tin tức rằng bên trên đang cho người điều tra.”

 

“Một khi chứng thực…” Mấy lời “tội danh không nhỏ” còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng Kỳ Trừng, Bùi Dư Yến đã tiếp lời: “Ắt sẽ ăn cơm tù, xem như anh ta gieo gió gặt bão thôi.”

 

Bùi Dư Yến đề nghị: “Muốn xuống nhà đi dạo không?”

 

Kỳ Trừng không quên choàng khăn cổ, lộc cộc bước theo sau anh, hai người sóng vai bước tới: “Giang Quân thì sao? Có biện hộ giúp cho Phùng Húc không?”

 

“Đại nạn lâm đầu, anh ta cũng không phải không biết tự lo cho mình. Hiện tại mọi người ở Tân Bá Thụy đều nơm nớp lo sợ, Giang Quân làm gì có tâm trạng lo lắng thêm chuyện này?”

 

Bùi Dư Yến quay sang nhìn cô, Kỳ Trừng đạp lên nền tuyết mềm xốp, đút tay vào túi: “Mấu chốt nằm ở thái độ của chị Bùi Yên mà thôi.”

 

Suy cho cùng, nếu Bùi Yên thật sự buông bỏ được, thì bất kể Phùng Húc đã làm gì, việc anh ta có ngồi tù hay không cũng chẳng còn liên quan đến cô ấy, chỉ sợ rằng những lời thật lòng cô ấy thốt ra trong cơn say lần trước, yêu hận đan xen, mới là nỗi đau trí mạng của cô ấy.

 

“Trải qua chuyện lần này, ít ra bây giờ chị ấy cũng có lòng hướng về gia đình hơn, cũng có thể nói là trong họa được phúc.” Bùi Dư Yến nói tiếp. "Vào thời khắc nguy khốn nhất, toàn bộ Bùi Thức đã đoàn kết một lòng, tin rằng cho dù tương lai có gặp phong ba đi nữa, cũng không thể phá vỡ được niềm tin mà những con người này đã dựng nên bằng nước mắt.”

 

Niềm tin dựng nên bằng nước mắt, quả thật là sự miêu tả chính xác, còn việc mọi chuyện sẽ kết thúc ra sao, cứ để số phận quyết định là được.

 

Kỳ Trừng nắm chặt lấy tay anh, bước đi vững chãi giữa trời tuyết trắng, không khí ở Yến Ninh sau trận tuyết mang theo hơi lạnh, đầu mũi cô bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, nhưng hiếm khi trời trong vắt không một gợn mây như hôm nay, như thể không lẫn vào bất kỳ tạp chất nào.

 

Kỳ Trừng nói: “Chị Bùi Yên biết anh trở thành quán quân thì chắc vui lắm nhỉ.”

 

Bùi Dư Yến cười nhẹ: “Đến giờ chị ấy còn chưa xem trận đấu hôm đó của anh nữa.” Rồi anh giải thích. “Chị ấy không ngăn cản anh nữa, đó là sự nhượng bộ tối đa rồi.”

 

Kỳ Trừng dừng bước, ngồi xổm xuống nhặt vài cành cây khô, chăm chú bắt đầu lăn một quả cầu tuyết, dù tay lạnh đến tê dại, cô vẫn hào hứng chơi đùa.

 

Bùi Dư Yến cũng để cho bản thân được thoải mái, giúp cô lượm cành cây và đắp tuyết, hai người cười phá lên, cho đến khi tay lạnh đến không chịu nổi, Kỳ Trừng mới vui vẻ nói: “Anh Bùi à, làm một người đàn ông trưởng thành mà hôm nay anh trẻ con quá đấy!”

 

“Em chắc chứ? Có muốn nói lại không, ai trẻ con hả?” Bùi Dư Yến lăn một quả cầu tuyết lớn, hai tay thay phiên tung hứng, ánh mắt như nhắm thẳng về phía cô.

 

Kỳ Trừng cũng tinh nghịch đáp lại, cười lớn: “Là anh đấy! Đồ trẻ con! Hứ!”

 

Miệng thì nói vậy, nhưng cô vẫn nhanh chân di chuyển, tránh né quả cầu tuyết mà anh có thể ném tới bất cứ lúc nào, đang nhảy nhót vui vẻ, một quả cầu tuyết đập trúng phóc cổ áo cô, Kỳ Trừng rũ tuyết như một chú mèo, ánh mắt tràn ngập oán trách.

 

Bùi Dư Yến vội vàng cầu xin: “Đừng mà, đừng mà, oan oan tương báo, bao giờ mới dứt?”

 

“Anh cũng biết cơ đấy! Không ném lại thì em thấy mình lỗ to rồi!” Kỳ Trừng lăn một quả cầu tuyết lớn hơn, lòng tràn ngập sự thích thú trẻ con.

 

Chơi đến mệt nhoài, cô được ra oai thỏa thích, hai người mới thở hổn hển dừng lại, thật ra, có thể sống thuận theo ý mình hay không, chủ yếu nằm ở việc chúng ta ở bên cạnh ai, lựa chọn điều gì mà thôi.

 

Kỳ Trừng dùng cành cây vẽ những vòng tròn trên mặt tuyết, Bùi Dư Yến cúi xuống nhìn, thấy cô đang viết tên mình, liền xoay người đi đến một khoảng tuyết khác, chuẩn bị làm gì đó.

 

Khi tác phẩm của Kỳ Trừng còn chưa xong, thời tiết lại mưa gió thất thường, bầu trời trở nên xám xịt nặng nề, vài bông tuyết bắt đầu rơi lác đác, Kỳ Trừng cũng chẳng bận tâm, thoải mái tận hưởng món quà tinh khiết nhất mà thiên nhiên ban tặng.

 

Tuyết đầu mùa, có người mình yêu ở bên cạnh, thật sự là một ngày đẹp biết bao.

 

“Anh Ba.” Kỳ Trừng cúi đầu tiếp tục hoàn thành “tác phẩm nghệ thuật” của mình, nhưng lại không thấy tiếng anh trả lời, bèn tò mò quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Dư Yến đang bận rộn chuẩn bị gì đó ở một khoảng tuyết trắng khác.

 

Cô nhẹ nhàng bước lại gần, phát hiện anh đang viết một chuỗi số trên nền tuyết, nhìn thoáng qua giống như một mớ ký hiệu lộn xộn.

 

Cô bối rối hỏi: “Cái gì vậy?”

 

Có vẻ Bùi Dư Yến đã đoán được cô sẽ hỏi như thế: “Mật mã số đấy, em đoán thử xem.”

 

Đúng là trẻ con mà.

 

Có điều trước giờ Kỳ Trừng chưa bao giờ ngại thử thách, đặc biệt với kiểu giải đố số học này, cô cũng khá là hứng thú, thế là nhanh chóng ngồi xổm xuống, cẩn thận tính toán.

 

Bỗng nhiên Kỳ Trừng lên tiếng hỏi: “Nếu em không giải ra được thì sao?”

 

“Vậy thì quy trình sẽ đơn giản hơn nhiều…”

 

Quy trình? Kỳ Trừng không hiểu "quy trình" ở đây là gì, nhìn dãy số dài ngoằng, cô nhận ra các số đều không lớn hơn 26, rất có thể là ám chỉ ký tự La-tinh, cô thử ghép các số thành chữ cái, rồi sắp xếp lại thứ tự, lẩm nhẩm trong miệng: “Kỳ Trừng, lấy anh nhé.”

 

Trong khoảnh khắc đó, bông tuyết nhẹ rơi trên hàng mi cô, rung rinh như đôi cánh, rồi lại khẽ khàng tan biến, khiến viền mắt cô bất giác đỏ hoe, cô nũng nĩu: “Anh này…”

 

Bùi Dư Yến quỳ một chân xuống, cả thân hình mặc đồ đen như hòa vào màu trắng của tuyết, đôi mắt anh sáng trong, khi nhìn cô thì lại càng thêm dịu dàng, anh nói rõ ràng từng chữ một: “Em là đóa hồng cuối cùng trên thảo nguyên hoang vu của anh.”

 

Đây là một câu trích từ thơ của Neruda, qua giọng anh đọc lại càng thêm thi v, đầu óc Kỳ Trừng như trống rỗng, chỉ còn mấy chữ lặp đi lặp lại trong tâm trí: “Thật sự rất thích anh.”

 

Rồi cô bừng tỉnh, thì ra vừa rồi anh đang chuẩn bị cho màn cầu hôn này.

 

Chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng trong tay anh, phản chiếu lung linh, Kỳ Trừng nhẹ nhàng đưa tay ra, anh dùng tất cả sự chân thành của đời mình đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, không chút d ục vọng, Kỳ Trừng thoáng ngẩn người, cố ý hỏi: “Giữa em và đua xe, nếu chỉ được chọn một, anh sẽ chọn gì?”

 

Bùi Dư Yến nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, kim cương hơi lạnh lẽo, anh vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, giọng nói chắc nịch: “ Anh chọn em.”

 

Cô hơi bất ngờ, mở to mắt hỏi lại: “Tại sao?”

 

Anh đứng dậy, hoàn toàn không bận tâm đ ến quần áo đã ướt đẫm vì tuyết: “Bởi vì anh biết, khi anh chọn em, em sẽ tiếp tục cho anh chọn đua xe.”

 

Tuyết vẫn lặng lẽ bay, gió thổi hất tung cổ áo khoác của anh, chỉ một khoảnh khắc như vậy, lại như kéo dài đến tận muôn đời.

 

Kỳ Trừng giống như một con koala bám chặt lấy anh, ánh mắt họ giao nhau, cô khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ: “Anh Bùi, quãng đời về sau, mong anh hãy lo lắng cho em.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com