Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 29



Bùi Dư Yến gọi tới nhưng không nói chuyện ngay, khiến Kỳ Trừng vội vàng trở về lấy hành lý luống cuống tay chân, đêm rời khỏi Thanh Hải, cái ôm của anh rất nhẹ, nhưng lồ ng ngực anh rất ấm áp, không ngờ lại khiến cô thèm ôm anh lâu hơn một chút.

 

Kỳ Trừng gọi anh: “Anh Ba?”

 

“Cô Kỳ trễ hạn rồi đấy, tôi nên báo giá như nào đây?” Tuy Bùi Dư Yến nói vậy nhưng không không hề có ý trách cứ nào, nghe giọng anh như đang uống say, luyến láy bay bổng, nhưng thật ra Bùi Dư Yến đang chạy trên máy chạy bộ nên hơi thở mới biến hóa dồn dập vậy.

 

Kỳ Trừng vỗ đầu, bức tranh vẫn còn ở trong phòng cô, qua nhiều ngày như vậy, thật sự đã vượt quá kỳ hạn mà cô đưa ra rồi.

 

“Thật ra tôi xong bức tranh đó lâu rồi, nhưng mãi không có thời gian mang qua, hay là bây giờ tôi qua nhà anh nhé?” Kỳ Trừng trầm ngâm một lát, tiếp tục nghĩ cách sửa sai. “Nếu anh Ba chịu tha thứ cho sự thất trách của tôi, tôi nấu cơm để bồi tội được không?”

 

Nghe có vẻ rất vô tội.

 

Bùi Dư Yến cười khẽ, khóe miệng giương lên nhưng giọng nói lại đè nén lại, tỏ vẻ lạnh lùng: “Hả?”

 

Theo âm cuối của anh, trái tim Kỳ Trừng cũng treo lơ lửng theo.

 

“Cũng được.” Bùi Dư Yến chuyển đề tài: “Nhưng mà... Tranh đang ở nhà cô mà, tôi đến nhà cô lấy được không?”

 

Tuy lên tiếng hỏi nhưng lại như tình thế bắt buộc, không chấp nhận lời từ chối.

 

“Tôi...” Kỳ Trừng hơi ấp úng.

 

“Làm sao vậy? Giờ trong nhà cô không tiện ư?”

 

Anh chậm bước, giọng nói càng trầm thấp.

 

“Không, không có... Tiện, tiện mà.” Kỳ Trừng cảm giác được sự sợ hãi của mình với Bùi Dư Yến lại xuất hiện, ai bảo anh là sếp chứ? Huống hồ cô cũng không cần ra cửa, sao có thể từ chối được?

 

Bùi Dư Yến xuống khỏi máy chạy bộ rồi đi đến trước tủ quần áo thay quần áo. Đại Ca kêu meo một tiếng rồi đi về phía đầu giường, sợ nó đụng vào, Bùi Dư Yến đành nhẹ nhàng giữ cái đầu tròn vo của nó lại, Đại Ca lập tức ngửa cổ tê liệt ngã xuống giường lớn, lăn mấy vòng như đang làm nũng.

 

Nhìn thái độ đảo ngược 180 độ của Đại Ca, Bùi Dư Yến thuận theo, vuốt lông cho nó: “Tôn Dật Kiệt không tốt với mi sao?”

 

Vốn dĩ nó không thèm để ý tới anh, giờ lại không ngừng cọ cọ làm nũng với anh, bộc lộ bản tính của loài mèo, cả người cũng run lên: “Meo meo ——”

 

“Tao muốn đi gặp cái người không ngoan kia quá.” Bùi Dư Yến cảm thấy Đại Ca nghe hiểu ý trong lời nói của mình, móng mèo duỗi về phía trước, nhảy xuống sàn nhà rồi duỗi lưng một cái.

 

Lúc Kỳ Trừng và Giang Quân đi ra ngoài cũng không hề thay quần áo, chỉ đổi áo khoác nhung dày thành cái mỏng hơn một chút. Mở tủ quần áo ra mới phát hiện mùa thu ở Bắc Kinh đã qua rồi, không còn khô ráo nữa, những ngày gần đây, mùa đông lạnh lẽo và ẩm ướt cũng khiến quần áo ẩm ướt theo.

 

Cô ném từng món đồ vào máy giặt quần áo trong nhà, mùi bột giặt quanh quẩn trên ban công. Trên tường ban công bày đầy hoa cỏ của ông Kỳ, cái cây tươi tốt nhất chính là cây phát tài, đối tượng mà ông Kỳ tận tình chăm sóc, dù đã vào đông, lá cây cũng không đến mức khô vàng.

 

Vào giờ này, bà Lâm đang đi tham gia hoạt động aerobics tập thể, ông Kỳ đi chơi cờ tướng với bạn già trong trung tâm hoạt động, Kỳ Triệt thì đang học lớp piano, Kỳ Trừng cũng rất nhàn rỗi, cô bắt đầu cuộc sống gia đình của người già trước thời hạn.

 

Cô dời một phần đất trong các chậu hoa khác vào trong chậu hoa ông Kỳ mới mua, rải một nắm hạt hành tây xuống.

 

Dù găng tay màu trắng trên tay đã bị bùn nhuộm màu, Kỳ Trừng vẫn không thể ngăn cản bùn công kích trên mặt trong quá trình dời đất, hơn nữa cô còn chẳng biết gì.

 

Nghe tiếng chuông cửa, Kỳ Trừng vội vàng tháo găng tay rồi chạy ra mở cửa.

 

“Cần thay giày không?” Bùi Dư Yến đứng ở cửa ra vào, dịu dàng nhìn về phía cô.

 

“Không... không cần, anh cứ vào đi.” Kỳ Trừng khúm núm, liếc nhìn dép lê của ông Kỳ, dép lê dự phòng của đàn ông trong nhà không nhiều lắm, để Bùi Dư Yến mang dép uyên ương do chính tay bà Lâm thêu thì lại hơi kỳ quặc.

 

Bùi Dư Yến nhìn thấy mấy chấm bùn trên mặt cô, cố gắng nén cười.

 

“Anh uống trà trước đi, để tôi chăm cây xong đã.” Kỳ Trừng cũng không nhận ra có gì bất ổn, lấy ấm trà rót hai tách Hoàng Sơn Vân Vụ.

 

Cô lại thao thao bất tuyệt: “Tranh chữ đang ở phòng tôi, anh có thể vào xem thử thành quả có đúng như anh mong muốn không.”

 

“Kỳ Trừng.” Anh gọi cô lại nhưng mãi không nói gì, sau đó anh cúi người xuống, vết chai của ngón cái xẹt qua làn da mềm mại của cô, lau sạch vết bùn trên mặt.

 

“Con mèo bẩn này.”

 

Lúc này Kỳ Trừng mới biết rằng mặt mình dính ít bùn do vận chuyển chậu hoa, động tác tinh tế tỉ mỉ của Bùi Dư Yến khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng, vậy nên cô bèn quay qua cầm tách Hoàng Sơn Vân Vụ đã ngâm xong lên uống một ngụm, câu cẩn thận kẻo phỏng của Bùi Dư Yến còn chưa kịp ra khỏi miệng đã thấy Kỳ Trừng phun ra không được nuốt vào không xong, mặt cô càng đỏ hơn, đành phải ngoan ngoãn nuốt xuống, đầu lưỡi tê dại.

 

Hôm nay ở trước mặt Bùi Dư Yến, thực sự là chỉ số thông minh của cô đã rớt mạng, Kỳ Trừng khóc không ra nước mắt, làm bộ bình tĩnh chạy đến ban công rồi ngồi xổm xuống, lấy xẻng vùi hạt giống kỹ càng.

 

Ban công và phòng Kỳ Trừng thông với nhau, Bùi Dư Yến không nhanh không chậm đi theo, gõ cửa phòng, lên tiếng hỏi: “Tôi vào nhé.”

 

“Ừ, anh cứ tự nhiên.” Kỳ Trừng không thèm nâng mí mắt, chỉ vùi đầu vào việc tưới nước.

 

Bùi Dư Yến duỗi chân dài ra trước bàn nhưng vẫn cảm thấy nhỏ hẹp, trên bàn đặt một bức tranh, sau khi phục chế, nó đã dần rõ ràng.

 

Anh chưa từng thấy qua tranh gốc, nhưng vẫn vô thức cảm thấy tác phẩm đã phục chế không chỉ kế thừa được ý đồ mà họa sĩ nguyên tác muốn thể hiện, còn vô cùng cố gắng tái hiện y nguyên y hệt tình trạng và văn hóa của lịch sử, đồng thời cũng có màu sắc cá nhân đặc biệt của Kỳ Trừng, bởi vậy mới nói, xem một hiện vật được phục chế là có thể thấy được đạo đức và phẩm hạnh của nhà phục chế hiện vật.

 

Anh chưa từng thất vọng với Kỳ Trừng, nhưng cô vẫn có thể mang đến cho anh sự bất ngờ hết lần này đến lần khác.

 

Xem bố cục thì đây là căn hộ của cả một gia đình, Bùi Dư Yến đứng lên, tùy ý nhìn quanh: “Cô sống cùng ba mẹ à?”

 

Kỳ Trừng đáp: “Không... Một mình tôi mua một căn hộ gần chỗ làm. Bên này là nhà của ba mẹ tôi, hôm nay tôi về ăn cơm, đúng lúc ở lại đây một thời gian.”

 

Đây là lần đầu tiên Bùi Dư Yến vào phòng con gái, anh liếc qua một cái giường nho nhỏ, tủ quần áo màu hồng nhạt, còn có áp phích nghệ thuật và tác phẩm khác có lẽ được cô dán lên hồi trung học. Trên tủ đầu giường đặt mấy khung ảnh nhỏ, có ảnh chụp chung của cô và ba mẹ cô, còn có một tấm ảnh chụp cá nhân khi cô còn nhỏ.

 

Cô gái trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa, tóc rủ xuống sau đầu, mặc một chiếc váy bồng bềnh, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt tinh khiết không tì vết, giống như một con búp bê sứ kỳ ảo.

 

Kỳ Trừng thấy anh cẩn thận đánh giá ảnh chụp lúc nhỏ của mình nên vừa xấu hổ vừa nóng nảy, đúng lúc tưới nước xong, cô nhanh chóng chạy đến trước mặt anh, đỡ trán: “Anh Ba, tôi làm vườn xong rồi, hay là chúng ta ra phòng khách trước đi.”

 

Thừa dịp Bùi Dư Yến quay đầu lại, Kỳ Trừng đoạt lấy khung ảnh rồi quay mặt đi, cô đẩy cánh tay của anh, cảm giác chạm vào rất rắn chắc, rồi cô nhanh nhẹn chuồn khỏi hiện trường.

 

Bùi Dư Yến lại nhìn chậu hoa còn chưa dời đi trên ban công, buồn cười nói: “Không dọn chậu hoa kia à?”

 

Kỳ Trừng: “...”

 

Bùi Dư Yến đi thẳng ra ban công: “Để tôi giúp cô dời lên.”

 

Dứt lời, anh bắt đầu ngay mà không hề ghét bỏ bùn đất, Kỳ Trừng dần cảm giác được sự đáng sợ, để anh lớn mặc D&G dọn chậu hoa đúng là phí phạm của trời.

 

Ngại ngùng vì Bùi Dư Yến phải làm cu li cho mình, Kỳ Trừng cũng đi ra ban công, xê dịch chậu cây phát tài của ông Kỳ, chừa ra chỗ trống.

 

Ban công không lớn, máy giặt và cây phát tài to lớn chiếm một nửa diện tích, động tác của hai người cũng không tính là nhỏ, theo tiếng máy giặt ầm ầm, quần áo bên trong cũng xoay vòng vòng.

 

Bùi Dư Yến đặt chậu hoa thủy tiên ngay ngắn, lên tiếng hỏi: “Tôi đợi ăn cơm ở đây có quấy rầy đến bác trai bác gái không?”

 

“Ba tôi đi đánh cờ tướng, chắc chưa về đâu. Còn mẹ tôi, bà ấy giờ chỉ để ý mỗi đội aerobics thôi…” Nói xong, Kỳ Trừng dừng lại giải thích nguyên do, bỗng cảm thấy vừa rồi mình càng tô càng đen, giống như tìm được thời cơ tốt để hai người có không gian riêng vậy...

 

Vừa nhắc đến bà Lâm, bà đã mở khóa cửa, bỏ đồ ăn và chìa khóa trong tay xuống rồi nói : “Tiểu Trừng, cuộc thi aerobics hôm nay của mẹ chuyển sang ngày mai rồi.”

 

“Ông Kỳ còn đang đánh cờ dưới lầu à? Mấy giờ rồi, cái ông già, đúng là càng ngày càng bướng. “

 

“Ôi —— Rõ ràng có người thay dép lê ngoài cửa mà sao không ai trả lời vậy?”

 

Bà Lâm cho rằng chắc hẳn con bé này lại ngủ hoặc chơi điện thoại trong phòng, bèn gõ cửa: “Kỳ Trừng à, chiều nay đi chơi với anh Giang Quân sao rồi?”

 

Kỳ Trừng và Bùi Dư Yến đều hoảng hốt, nhất là Kỳ Trừng, vẻ mặt cô trở nên kịch tính, cấp tốc chạy tới cửa phòng.

 

Thấy cửa không khóa trái, bà Lâm chuẩn bị đẩy cửa đi vào: “Mẹ vào đây, ba con bảo mẹ tưới nước cho cái cây kia.”

 

Kỳ Trừng thầm oán cái cửa phòng, liếc mắt: “Mẹ... Con đang ngủ, cụ thể thế nào tối con nói với mẹ nha... Cây phát tài của ba con đã tưới nước rồi, mẹ cứ yên tâm một ngàn hai trăm trái tim đi.”

 

Dứt lời, cô vẫy tay gọi Bùi Dư Yến tới, lại chỉ chỉ tủ quần áo trong phòng mình, ý vì không cần nói cũng biết. Cô muốn Bùi Dư Yến trốn ở một nơi an toàn trước khi bà Lâm càn quét.

 

Nếu bị bà Lâm biết hiện tại Bùi Dư Yến đang ở trong phòng cô, dù cô có nói một trăm lý do thì bà Lâm cũng sẽ nói bóng nói gió trong cuộc sống sau này của cô.

 

Cách cánh cửa, giọng nói của bà Lâm vang lên rất rõ ràng: “Ai u!!! Giờ là mấy giờ rồi hả?! Mặt trời cũng sắp xuống núi luôn rồi, mẹ còn phải làm cơm tối, sao con còn ngủ trên giường hả?”

 

Bùi Dư Yến nghiền ngẫm nhìn, may mà quần áo trong tủ quần áo đã bị cô ném vào máy giặt giặt hết mới có thể chứa được thể tích của anh.

 

Kỳ Trừng dùng khẩu hình nói: “Anh chịu khó nhé.” Sau đó đóng tủ quần áo lại, chỉ để lại một khe hở nho nhỏ.

 

Kỳ Trừng lập tức tiến vào trạng thái biểu diễn, vừa ngáp vừa trả lời: “Ngồi máy bay ngủ không ngon, trở về con mới ngủ bù một chút mà.”

 

Bà Lâm sắp rời khỏi cửa, đột nhiên lại nhìn thấy trên bàn trà đặt hai chén trà, bà nhớ rõ trước khi đi còn cố ý dọn sạch trên bàn trà, trong lòng bỗng thấy kỳ lạ và hoài nghi: “Kỳ Trừng, sau khi mẹ đi, nhà chúng ta có khách đến à?”

 

Kỳ Trừng đáp qua quýt: “Không có... Chắc là ba ngâm đấy ạ.”

 

“À...” Bà Lâm cũng không nghi ngờ gì, xoay người dặn dò: “Dậy nhanh lên, đồ ăn của mẹ làm xong ngay đấy.”

 

Kỳ Trừng nghe tiếng bước chân xa mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể đang khẩn trương dần thả lỏng, lại như nhớ tới gì đó, cô chạy đến trước tủ quần áo mở cửa tủ.

 

Bởi vì không gian nhỏ hẹp nên Bùi Dư Yến chỉ có thể núp ở bên trong, thoạt nhìn vừa nhỏ yếu đáng thương lại bất lực...

 

“Xin lỗi, tôi không ngờ mẹ tôi lại về vào giờ này, lát nữa anh tìm cơ hội chuồn đi được không?”

 

Kỳ Trừng xoắn ngón tay, rõ ràng không làm gì cả nhưng cô lại vô cùng lo lắng.

 

“Còn bữa cơm thiếu nợ của tôi thì sao?” Bùi Dư Yến đi từ trong tủ quần áo chật hẹp ra, không biết bà Lâm ở phòng khách hay phòng bếp, Bùi Dư Yến nói với giọng cực kỳ nhỏ , bởi vậy khoảng cách với cô cũng rất gần.

 

Kỳ Trừng không thể lui nữa, phía sau cô là tủ quần áo anh vừa mới trốn, cô nghĩ mãi không ra nên đáp lại thế nào.

 

Bầu không khí nhanh chóng ấm lên, phòng của cô đón nắng, giờ phút này, dưới ánh tà dương, đôi mắt Kỳ Trừng sáng lấp lánh, phóng đại hình ảnh phản chiếu bên trong ra, là anh.

 

Đột nhiên trước mắt Kỳ Trừng chỉ nhìn thấy mái tóc đen mềm mại của anh.

 

Bùi Dư Yến chống một tay lên ngăn tủ làm điểm tựa, tay kia đè lại bả vai cứng ngắc của cô, cúi người xuống...

 

“Hôm nay cô đi xem mắt nhỉ.”

 

Sắc mặt anh lúc này không hề tốt.

 

Kỳ Trừng gật đầu, thầm nghĩ Tôn Dật Kiệt truyền tin nhanh thật.

 

“A ——” Kỳ Trừng còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác lỗ tai trở nên ướt át, là đầu lưỡi và hàm răng của anh đang tinh tế mài giũa...

 

Là môi của anh đang ngậm vành tai của mình...

 

Càng nghĩ như vậy, Kỳ Trừng càng cứng đờ tại chỗ, tùy ý để động tác mê người của anh như dòng điện đánh thẳng từ vành tai vào tim.

 

Hai chân cô như nhũn ra, ngã dọc xuống theo tủ quần áo. Bùi Dư Yến ôm eo nhỏ của cô để cố định vị trí, khiến cô không có chỗ trốn.

 

Hơi thở dồn dập... Cổ họng lăn lên lăn xuống... Lông mi cong dài...

 

Đợi đến khi Bùi Dư Yến rút trọng lượng ra khỏi người cô, Kỳ Trừng mới có thể thở d ốc, nhưng bằng mắt thường cũng thấy được, ánh mắt của anh càng thêm sâu lắng, nhìn chằm chằm cô giống như một con sói nhìn thức ăn, không biết có phải vì hormone tình cảm không, mà cả phần cổ của cô đều đã đỏ ửng mất rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com