“Cô Nghiên, cô đến rồi!” “Để anh đợi lâu rồi.” “Không lâu, không lâu.
Tôi cũng vừa xuống thôi.” WebTru yen Onlinez.
com Trác Hàn dẫn Nghiên Thời Thất đi thẳng một mạch vào trong thang máy đến phòng Tổng Giám đốc ở tầng cao nhất.
Đám nhân viên đi ngang qua thấy vậy bèn đổ dồn tầm mắt hiếu kỳ đến. Quan hệ giữa Tổng Giám đốc và Nghiên Thời Thất đã sắp đến mức tuyên bố đóng dấu rồi hay sao?! Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc, Tần Bách Duật không có ở đây. Khoảng năm phút sau, anh mới ung dung xuất hiện, trên tay còn cầm một xấp tài liệu.
Vừa đẩy cửa vào nhìn thấy Nghiên Thời Thất, gương mặt sắc sảo của anh lập tức trở nên dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng.
“Không, em vừa đến thôi.” Dứt lời, ánh mắt của cô từ từ rơi xuống tập tài liệu trên tay anh.
Nhớ đến tiếng thảo luận truyền đến trong điện thoại khi nãy, cô đoán rằng có lẽ anh đang họp nên không khỏi tự trách trong lòng, “Anh bận như vậy, sao còn gọi em đến.
Em không muốn trì hoãn công việc của anh.” Anh đang đặt tài liệu xuống hơi khựng lại, quay đầu ngắm dáng vẻ giả vờ bực bội của cô, chỉ cười mà không nói.
Anh xoay lưng đi qua bàn làm việc, mở ngăn kéo rồi lấy một hộp quà từ bên trong ra, “Lần trước chẳng phải em nói rất thích khung ảnh của anh hay sao.” Nghiên Thời Thất há miệng, gương mặt đầy kinh ngạc, anh vẫn còn nhớ! Đầu ngón tay mảnh khảnh của Tần Bách Duật đẩy hộp quà lên bàn.
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của cô thì mày rậm nhếch lên, nét nghiền ngẫm lướt qua đôi mắt sâu thẳm, “Sao thế? Lại hết thích rồi à?” “Sao có thể chứ! Em thích, thích lắm.” Vẻ mặt của Nghiên Thời Thất có chút bối rối, cô đứng bật dậy, kiên trì tiến lên ôm hộp quà vào lòng.
Cô cũng không thể nói với Tần Bách Duật rằng thật ra cô chỉ muốn nhìn lén bức ảnh trong cái khung này của anh mà thôi..