Cảm ơn những nỗ lực vất vả của tất cả nhân viên Tần thị trong suốt một năm qua…” Giây phút này, dưới ánh sáng chói lòa, anh giống như một viên ngọc, như vua chúa trên hàng vạn dân chúng, tuấn tú rạng rỡ.
Vô số ánh mắt hâm mộ, khâm phục, si mê, kích động đều đổ dồn lên người anh. Đôi mắt đen như mực của anh lấp lánh ánh sao, gò má cương nghị sắc nét.
Bằng giọng nói mạnh mẽ của mình, anh dành trọn vinh quang cho nhân viên Tần thị.
Không có những lời bóng bẩy đầy công thức, chỉ với một đoạn diễn thuyết đơn giản đã khiến sức hấp dẫn của mình tỏa ra trọn vẹn. Đối với Nghiên Thời Thất, đây là lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc nội bộ của công ty, nhưng cũng bị khí chất nghiêm nghị này của Tần Bách Duật kích thích đến mức tim đập loạn nhịp. Dường như cô đã hiểu, vì sao Tần Bách Duật hiếm khi xuất hiện nhưng vẫn nhận được vô vàn lời khen ngợi ở Lệ Thành. Người đàn ông này từ trong ra ngoài đều lan tỏa khí phách, quả là có sức hấp dẫn chết người. “Chị dâu Út nhìn đến ngẩn ngơ rồi à?” Mặc Lương Vũ uống một ngụm Champagne, trêu chọc Nghiên Thời Thất, “Anh Duật của chúng em không chỉ có mỗi chút bản lĩnh đó đâu nhé!” Đúng là cục nợ mà! Nghiên Thời Thất thoáng ngượng ngùng vì tâm sự bị đoán trúng.
Cô nhíu mày, cười như có như không, “Vậy còn cậu thì sao? Có muốn đi lên nói đôi lời không?” Mặc Lương Vũ run rẩy vài giây, nụ cười xấu xa hiện trên gương mặt hớn hở, “Chị dâu muốn xem em trổ tài à? Thôi bỏ đi, nếu anh Duật mà biết, anh ấy còn không hành hạ em hay sao!” Nghiên Thời Thất: “…” Đọc truyện tại Vietwriter.vn Mồm miệng ngọt xớt làm người ta thấy phiền! “Đang nói chuyện gì thế?” Đúng lúc này, Tần Bách Duật đi từ trên sân khấu xuống, ung dung rảo bước.
Khi đến gần anh đã nghe thấy câu nói đùa kia của Mặc Lương Vũ. Ánh mắt lạnh lùng của anh lóe lên tia sáng nguy hiểm, nhìn cậu ta như đang cảnh cáo.