Người Dấu Yêu

Chương 2252: Hoàn toàn văn



CHƯƠNG 2252: DÙ THỜI GIAN QUA ĐI, VẪN YÊU EM NHƯ NGÀY ĐẦU!

 

Gần mười giờ đêm.

 

Lửa trại vẫn đang cháy tí tách.

 

Tiếng cười lảnh lót của Mộ Bảo và Niệm Niệm vang vọng khắp xung quanh, không gian vô cùng yên bình hạnh phúc.

 

Trên lối nhỏ cách đó xa xa, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật nắm tay nhau thong dong tản bộ.

 

Dưới bầu trời sao lấp lánh, cô nhìn về phía trước, điềm tĩnh mỉm cười, "Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã bốn năm năm qua đi rồi!"

 

Tần Bách Duật móc lấy ngón tay cô, nhìn gò mà trắng ngần của cô hỏi, "Sao đột nhiên lại ủy mị thế này?"

 

Nghiên Thời Thất quay lại, bắt gặp ánh mắt dạt dào tình cảm của Tần Bách Duật, bèn tiến đến vòng tay qua cổ anh, "Thì thấy mọi người đều ở đây, lại còn có đôi có cặp nên xúc động thôi!"

 

"Ngưỡng mộ à?" Mắt thấp thoáng ý cười, anh choàng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

 

Nghiên Thời Thất nhìn xung quanh rồi nhón chân hôn chụt lên chóp mũi Tần Bách Duật một cái, "Em không ngưỡng mộ, có anh ở đây, em không cần phải ngưỡng mộ bất cứ ai khác!"

 

Tần Bách Duật nhìn cánh môi đang cười của cô, chợt xúc động cúi đầu phủ lên.

 

Anh hôn rất nồng nhiệt, mang theo tình ý sâu đậm, đến khi Nghiên Thời Thất thở hổn hển mới buông cô ra.

 

Tần Bách Duật tựa lên trán cô, khàn giọng nói: "Bà Tần nói ngọt nghe thật êm tai."

 

Hai rạng mây hồng say đắm lòng người đáp trên đôi má Nghiên Thời Thất, cô vùi đầu vào hõm cổ anh, mắt long lanh, nũng nịu nói: "Đều nhờ ông Tần dạy dỗ tốt!"

 

Trong lúc nói chuyện, cô cảm thấy vòng eo của mình bị anh siết chặt, cơ thể hai người dán sát nhau đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.

 

Nghiên Thời Thất nghiêng đầu hôn lên má anh, dưới ánh trăng mông lung, phác họa đường nét khuôn mặt góc cạnh của anh.

 

Lát sau, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt anh, "Anh Tư, nếu có kiếp sau, em vẫn muốn được gặp anh!"

 

Tần Bách Duật đứng trước mặt cô, nhìn tình cảm dạt dào không chút che đậy trong mắt Nghiên Thời Thất, khẽ nhếch môi, lắc đầu nói: "Kiếp sau thôi không đủ. Đời đời kiếp kiếp, bà Tần của anh đều nên ở bên anh."

 

"Tham lam thế!" Nghiên Thời Thất nghịch ngợm ôm mặt anh, "Nói như vậy, chẳng phải em không có cơ hội ở bên người khác nữa rồi sao?"

 

Biết cô đang nói đùa, nhưng anh vẫn siết chặt cánh tay vòng quanh eo cô, cắn lên chóp mũi cô, "Ngoài anh ra, em còn muốn ở bên ai nữa, hử?"

 

Ánh mắt Nghiên Thời Thất lóe lên tia tinh nghịch, cố ý ra vẻ trầm ngâm rồi đùa vui nói: "Chẳng hạn như... Trương Bách Duật, Vương Bách Duật, Lý Bách Duật... Anh đâu thể kiếp nào cũng mang tên Tần Bách Duật chứ!"

 

Nói đoạn, Nghiên Thời Thất cười nghiêng ngả, lại tiếp: "Thôi thôi, anh vẫn nên tên Tần Bách Duật thì hơn, vì tên này nghe hay nhất!"

 

Tần Bách Duật nhìn cô cười tít mắt bằng ánh mắt trìu mền, véo má cô, "Dù tên anh là gì, vẫn mãi là anh Tư của em!"

 

Dứt lời, nụ cười của Nghiên Thời Thất càng thêm trìu mến.

 

Cô và anh nhìn nhau, hình bóng in hằn rõ nét trong mắt nhau.

 

Kiếp này, người cô yêu tên Tần Bách Duật, anh đã cho cô tình yêu trọn vẹn nhất, là anh Tư thuộc về riêng cô.

 

Kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, đều là anh Tư của cô!

 

Nghiên Thời Thất cúi đầu khẽ tựa vào lòng anh, "Anh Tư, hứa rồi nhé. Tương lai, sau này, đời đời kiếp kiếp, anh mãi là anh Tư của em."

 

Tần Bách Duật ôm cô, kề bên tai cô thì thầm: "Được, đời đời kiếp kiếp."

 

Kiếp này, gặp được người thấu hiểu yêu thương lẫn nhau nào dễ dàng gì.

 

Anh dùng nửa đời trước gập ghềnh trắc trở để đổi lấy tình cảm sâu nặng của Nghiên Thời Thất.

 

Dù thời gian qua đi, vạn vật thay đổi, anh vẫn yêu em như ngày đầu!

 

Cuộc hôn nhân này, ngọt tận xương!

 

Mãi là dấu yêu của đối phương!

 

- HOÀN TOÀN VĂN -


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com