Lãnh Thư Đồng cúi đầu rủ mắt, ngón tay xoắn vạt váy, thẹn thùng khẽ nói: "Anh nhìn gì vậy, có phải váy dạ hội không hợp với em không?"
Thật ra cô rất ít khi mặc váy dạ hội lộng lẫy như thế này.
Tuy là một nhà thiết kế thời trang, nhưng phong cách ăn mặc thường gặp nhất của cô là một chiếc áo sơ mi rộng rãi và quần jeans. Kể cả khi xuất hiện trong buổi ra mắt trang phục mới, cô cũng chưa từng ăn diện cho mình như thế này bao giờ.
Hàn Vân Đình sải bước tiến đến ôm lấy cô từ phía sau.
Cô gái với thân hình thướt tha bị anh ôm lấy eo, cảm nhận anh tiến lại gần, kèm theo đó là những nụ hôn phớt rải rác trên cổ cô.
Lãnh Thư Đồng nghiêng đầu, mặc cho Hàn Vân Đình tùy ý gây rối trên bờ vai mượt mà và chiếc cổ thiên nga của mình.
Trong chốc lát, nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao.
Hàn Vân Đình có hơi mất kiếm soát, bàn tay nóng bỏng di chuyển trên người cô, đòi hỏi mỗi lúc một nhiều hơn.
Một cái ôm đơn giản và nụ hôn nồng nhiệt khó thỏa mãn dược khát vọng trong lòng anh đối với Lãnh Thư Đồng lúc này.
Anh thừa nhận, tại thời khắc Lãnh Thư Đồng phô ra vẻ đẹp của mình, anh đã muốn chiếm hữu cô rồi!
"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên, kéo lí trí của Hàn Vân Đình trở lại. Anh chưa kịp kéo giãn khoảng cách giữa hai người thì cánh cửa phía sau đã bị mở ra, "Tiểu Đình, hai đứa xong chưa? Ơ..."
Người ở bên ngoài là Hàn Vân An.
Cô chỉ muốn vào giục họ nhanh một chút, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng thế này.
Tuy họ chẳng làm gì, nhưng tay của em trai cô... hình như đang dừng trước ngực Lãnh Thư Đồng.
Hàn Vân Đình chậm rãi xoay người lại, tiện thể che chắn Lãnh Thư Đồng sau lưng mình, "Xong rồi, bây giờ đi luôn chưa?"
"Ừ, chị và Kiều Kình xuống dưới trước, hai đứa sửa sang lại rồi xuống nhanh nhé."
Hàn Vân An nhướng mày với vẻ trêu ghẹo, đảo mắt nhìn hai người một vòng rồi quay đi.
Có vẻ Tiểu Đình đã thông suốt rồi!
Hứa Vân An vui vẻ rời khỏi căn hộ, còn Lãnh Thư Đồng mặt đỏ phừng phừng như lửa đốt.
Mắt cô lấp lánh, giọng mềm mại nhắc nhở, "Chị Vivian đang đợi chúng ta đấy!"
"Ừm, đi thôi."
Hàn Vân Đình buộc mình bình tĩnh lại, đè nén hình ảnh trong trí tưởng tượng xuống, giữ vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi cửa trước.
Không thể nhìn tiếp nữa, bằng không e là không thể đến dự buổi tiệc tối nay đúng giờ được!
Năm giờ mười lăm phút, cả nhóm ngồi xe SUV đến biệt thự gia tộc Field nằm ở ngoại ô London.
Diện tích và mức độ xa hoa của biệt thự này chắc người bình thường cả đời cũng chưa bao giờ thấy.
Biệt thự đỉnh nhọn theo phong cách Baroque kiểu Anh đứng sừng sững phía trước. Một con đường mòn vắng vẻ chia đôi khung cảnh xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng. Bãi cỏ được bao bọc bởi hai con kênh trong vắt, khung cảnh đậm nét đẹp dân dã, còn mang theo hơi thở của thời gian.
Bãi cỏ xa xa loáng thoáng vài tiếng ngựa hí. Một trong những môn thể thao được giới quý tộc Anh yêu thích chính là cưỡi ngựa.
Kiều Kình nhìn khung cảnh biệt thự bên ngoài cửa sổ xe, thầm tặc lưỡi, "Nền tảng của gia tộc Field vững chắc hơn chúng ta nghĩ rất nhiều."
Không có sự tích lũy qua hàng thế kỷ, rất khó có được diện mạo gia tộc nguy nga tráng lệ như thế này.
Hàn Vân An nhìn theo tầm mắt anh ta về phía biệt thự, bình tĩnh nói, "Nói về nền tảng, Field đúng là đã có lịch sử hàng trăm năm, nhưng mấy năm gần đây họ quá bảo thủ trong việc phân bố kinh doanh, nên đánh mất rất nhiều cơ hội, tài sản của gia tộc cũng không ngừng thất thoát."
Kiều Kình nhướng mày đầy kinh ngạc, "Sao em biết rõ vậy?"
Dù có hợp tác với gia tộc Field, cũng không lí nào biết được việc phân bổ kinh doanh và tình hình tài sản của người ta rõ đến như vậy.