Cứ như vậy, nửa tiếng sau, khi bọn họ ngồi trong nhà hàng Âu ở con phố bên cạnh, Lãnh Thư Đồng vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng.
Lúc này, hai người đàn ông trước mặt cô đang ngồi rất tao nhã thong dong, phong thái vẫn dứt khoát, kiêu ngạo như trước, duy chỉ có trên hai gương mặt anh tuấn kia là lộ ra những dấu xanh tím.
Bọn họ điềm nhiên bình thản ngồi ngay ngắn quanh bàn, không quan tâm tới những ánh nhìn của các vị thực khách hay nhân viên phục vụ đi ngang qua.
Tịch Trạch lật giở thực đơn, sau đó nói với sang chỗ Hàn Vân Đình ngồi đối diện: "Anh muốn mời thì anh chọn đi!"
Hàn Vân Đình tựa vào thành ghế, uể oải ngước mắt lên, cười khẩy trả lời: "Được!"
Từ đầu đến cuối, Lãnh Thư Đồng cảm thấy như mình chỉ là phông nền, căn bản không có ai thèm hỏi xem cô thích ăn gì!
Thôi, cả hai vị này đều là ông lớn, nghe theo bọn họ vậy!
Chưa đến mười phút sau, Hàn Vân Đình đã gọi xong hết tất cả các món.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cả bàn không ai hé môi một lời. Lãnh Thư Đồng vội vàng quan sát sắc mặt của hai người đàn ông: Tịch Trạch và Hàn Vân Đình đang ngồi bấm điện thoại, việc ai người nấy làm!
Theo góc nhìn của Lãnh Thư Đồng thì dường như Hàn Vân Đình đang nhắn tin WeChat.
Cô hé mắt nhìn qua rồi vội vàng đánh mắt đi, sợ bị anh phát hiện, hiểu lầm mình cố tình đọc trộm!
Còn Tịch Trạch thì đang chơi game!
Trong cả sảnh lớn nhà hàng, chỗ bọn họ ngồi đã trở thành chỗ của những kẻ khác loài trong con mắt người khác.
Đồng hồ đã gần điểm sáu giờ mà dường như Lãnh Thư Đồng vẫn còn chưa nhớ ra chuyện phải tới sân bay.
Tịch Trạch lại hi vọng chuyện sẽ thành nên cũng hoàn toàn không có ý định nhắc nhở!
Mục đích hôm nay của anh ta chính là ngăn cản cô quay về nước Anh, đến giờ có thể tạm xem là rất thành công!
Chỉ trong chốc lát, salad, món khai vị đầu tiên được bưng lên.
Tịch Trạch mới vừa cầm lấy dĩa lên, nhìn kỹ đĩa salad thì hàng mày rậm liền xoắn tít lại: "Sao lại nhiều cà rốt như vậy?"
Anh ta không ăn cà rốt!
Anh ta căm ghét cái mùi vị ấy!
Nghe vậy, Hàn Vân Đình chậm rãi xiên một miếng cà rốt bỏ lên đĩa của mình: "Lát nữa vẫn còn!"
Ngay sau đó, ba cốc nước ép trái cây được đưa tới.
Hàn Vân Đình chủ động đặt một cốc trước mặt Lãnh Thư Đồng, còn mình thì cầm một chiếc cốc khác khẽ nhấp một ngụm.
Tịch Trạch hừ nhẹ một tiếng, nhận lấy chiếc cốc từ tay nhân viên phục vụ, không cần suy nghĩ liền uống một hớp lớn: Thằng cha lòng dạ hẹp hòi này, chẳng có chút độ lượng nào cả!
Trong lúc vẫn đang mắng thầm Hàn Vân Đình trong lòng, Tịch Trạch suýt chút nữa thì phun thẳng ngụm nước ép ra!
Nhưng trong nhà hàng cao cấp thế này cũng không thể đi quá giới hạn, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt xuống, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đây là nước ép gì?"